CHIẾN THẦN - CHƯƠNG 58 TẬP 03 - ĐINH MẶC - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC - TRUYENHOANGDUNG
CHIẾN THẦN
Tác giả: Đinh Mạc
Thể loại: Ngôn tình hiện đại, huyền ảo
TẬP 03: VỊ VUA VÔ TÌNH
CHƯƠNG 58 : NGUYÊN SOÁI VÔ TÌNH 2
Năm thứ ba, mấy thành phố ở phía bắc do đám thuộc hạ cũ của Phó nguyên soái Chu đứng đầu tuyên bố phát động binh biến. Lực lượng phản loạn vô cùng hùng mạnh, thanh thế vang dội khiến cả đế đô khiếp sợ. Thậm chí có người còn lo lắng, Cố Nguyên soái trẻ người non dạ căn bản không có cách nào chống lại tên thủ lĩnh giàu kinh nghiệm của phiến quân phản loạn kia.
Vậy mà lần này, biểu hiện của Cố Nguyên soái lại khiến người ta không thể thốt
nên lời. Anh ta bất chấp địa vị nguyên soái của mình, đích thân ra trận tiêu diệt
kẻ phản bội. Trước mặt anh ta, mười vạn quân phản loạn kia giống như những con
kiến bé nhỏ, hết sức yếu ớt và hoang mang. Anh ta chỉ mất hai tháng đã dẹp yên
được quân phản loạn. Tất cả những sĩ quan cấp cao đều bị xử bắn. Từ đó về sau,
đại lục không còn quân phản loạn loài người nào nữa.
Từ đó trở đi, dân chúng bắt đầu gọi anh ta là “vị Nguyên soái bất khả chiến bại”,
“Kẻ chinh phục vĩ đại”.
Và năm nay, chiến thắng trong cuộc chiến với zombie khiến cả đế đô đắm chìm
trong sự vui sướng, tiệc tùng thâu đêm suốt sáng, tiếng chuyện trò, chúc tụng
vang lên không ngớt.
Chỉ có một người không hài lòng với kết quả của chiến dịch này.
Phía đông đế đô, dãy núi ngút tận chân trời, tại phủ Nguyên soái.
Rèm cửa sổ màu xám bạc thêu kim tuyến từng lớp, từng lớp che phủ khung cửa sổ
thủy tinh. Trên màn ảnh tinh thể lỏng khổng lồ treo lơ lửng trên không là hình ảnh
bản đồ 3D thể hiện sự phân bố quân đội của loài người. Màn hình phát ra ánh
sáng màu xanh nhạt khiến mọi vật dụng bằng gỗ tinh xảo trong căn phòng cũng phản
chiếu sắc xanh nhàn nhạt.
Quan Duy Lăng ngồi ngay ngắn, sống lưng thẳng tắp, còn Tạ Mẫn Hồng lại thoải
mái tựa vào chiếc ghế gỗ màu vàng kim. Hai người liếc mắt nhìn nhau, Tạ Mẫn Hồng
lên tiếng trước:
“Nguyên soái, bộ binh đang chờ được khen thưởng sau đợt tiến quân về miền tây vừa
rồi. Việc này coi bộ không được hay cho lắm.”
Chàng trai trẻ tuổi mặc áo sơ mi quân nhân màu xanh lam lẳng lặng ngồi trước
bàn đọc sách. Mặc dù thân là nguyên soái nhưng trời sinh anh có tính khiêm tôn,
rất ít khi lộ diện trước công chúng. Nhưng những lãnh đạo cấp cao từng gặp anh
đều không thể không thừa nhận, anh có lẽ là người đàn ông đẹp trai nhất đế đô.
Nhưng bọn họ càng dám chắc rằng, anh cũng là người đàn ông tàn bạo nhất đế đô.
Đôi mắt đẹp đẽ, trong trẻo như ánh trăng kia luôn lộ vẻ sắc bén, lạnh lùng như
băng tuyết khiến người ta không dám nhìn thẳng. Thậm chí ngay cả những lúc ở
cùng Thiếu tá Quan Duy Lăng – người bạn cùng anh lớn lên từ nhỏ, hay Tham mưu Tạ
Mẫn Hồng, thì trên mặt của Cố Nguyên soái cũng hiếm khi thấy nở nụ cười. Nhưng
Quan Duy Lăng và Tạ Mẫn Hồng cũng không để ý, bởi vì họ biết, vị nguyên soái trẻ
tuổi này chỉ quan tâm tới vấn đề quân sự và chính trị, còn những chuyện khác,
anh không có đủ sự kiên nhẫn.
Đương nhiên, trời sinh Nguyên soái mang tính cách vô tình, nhưng điều này không
hề ảnh hưởng tới sự thần phục mà bọn họ dành cho anh. Có kẻ nào ngời trên ghế
cao mà từ bi nổi chứ?
“Hả?”
Giọng nói của Cố Nguyên soái vô cùng lạnh nhạt, không thể nhân ra bất cứ
tâm tình gì.
Tạ Mẫn Hồng thân là tham mưu, rất chú ý tới sự cân bằng giữa các thế lực chính
trị, lúc này mỉm cười, nói:
“Hiện giờ trong số năm tư lệnh của quân đoàn, người
có thực lực mạnh nhất chính là Tư lệnh Thôi. Ông ta rất tự tin, lại đang tuổi
tráng niên, nếu như cất nhắc quá cao thì sợ rằng sẽ làm hại ông ta.”
Anh ta nói xong lời này nhưng không thấy trên mặt Nguyên soái hiện lên vẻ kinh
ngạc, có lẽ Nguyên soái đã sớm đoán được anh ta sẽ nói như vậy. Lúc này, Quan
Duy Lăng đột nhiên lên tiếng:
“Không, tôi cho rằng công lao cửa Tư lệnh Thôi và
quân tây chinh thực sự không lớn đến như vậy.”
Lời nói này khiến Cố Nguyên soái cũng phải lẳng lặng dõi mắt về phía anh ta.
Quan Duy Lăng đứng lên, chỉ tay vào màn hình tinh thể lỏng đang treo lơ lửng
trên không.
“Nếu như không phải trước khi chiến đấu, tư lệnh đội quân zombie
hóa điên khiến lòng quân đại loạn, thì đội quân tây chinh của chúng ta không thể
giành được thắng lợi nhanh đến vậy. Vũ khí mới do Viện nghiên cứu Quân sự chế tạo
ra thậm chó còn chưa phát huy hết tác dụng.”
Anh ta ngừng lại một lát.
“Nhưng
tôi không rõ về phần sau của cuộc chiến cho lắm, tại sao quân đội zombie lại phải
rút lui cả trăm dặm, nhường lại cho chúng ta một phần lớn lãnh thổ? Dù không
còn sự chỉ huy của tư lệnh nữa nhưng đội quân zombie cũng không yếu ớt đến như
thế chứ?”
Cố Nguyên soái cũng đứng dậy, cặp mắt trong trẻo như đá quý bỗng lóe lên ánh
sáng vô cùng sắc bén.
“Đến lúc này mà anh vẫn còn cho rằng lũ zombie ấy rút lui
vì thể lực quá yếu ớt sao?”
Quan Duy Lăng lập tức biến sắc mặt. Tạ Mẫn Hồng cũng ngồi thẳng người dậy,
nghiêm nghị nhìn anh.
Những ngón tay thon dài, trắng trẻo của Cố Nguyên soái nhẹ nhàng chỉ vào một điểm
trên màn hình tinh thể lỏng, màn hình ngay lập tức phóng đại lên, hiển hiện một
khu vực có địa hình rõ ràng.
Anh khẽ hất cằm.
“Tôi để Tư lệnh Thôi mai phục ở chỗ này, một khi thành công
thì sẽ tiêu diệt cả năm vạn quân zombie chủ lực, thừa cơ tiến về phía tây, đến
lúc đó toàn bộ quân zombie sẽ bị ta giết sạch một cách dễ dàng như thể lấy đồ từ
trong túi. Nhưng lúc đó, đội quân zombie sắp bước vào địa điểm mai phục lại đột
nhiên chuyển hướng, rút lui cả trăm dặm.
Quan Duy Lăng như bừng tỉnh, lập tức nói tiếp:
“Tư lệnh Thôi cũng từng báo cáo
rằng, trong quá trình rút lui về phía tây, đội quân zombie vẫn hết sức trật tự,
quy củ. Quân ta sợ mắc bẫy nên cũng không dám truy kích.”
Tạ Mẫn Hồng cũng đã hiểu ra.
“Mảnh đất mà quân ta chiếm được cũng chỉ là một
thung lũng hoang vu giàu tài nguyên, còn phái hẳn một binh chủng lớn tới đóng
quân. Nếu có một ngày, zombie ngóc đầu trở lại thì khu vực này đúng là chẳng
mang lại lợi ích gì.”
Sắc mặt Cố Nguyên soái vẫn lạnh nhạt như cũ, anh nói với giọng thản nhiên:
“Trí
tuệ và sự quyết đoán của tráng sĩ chặt cổ tay, nhất định là hắn.”
Vẻ mặt Quan Duy Lăng nhất thời trở nên khó coi, anh ta bỗng nhiên quỳ một chân
xuống, trầm giọng nói:
“Nguyên soái, là do tôi sơ suất.”
Cố Nguyên soái lắc đầu.
“Hắn muốn đi, anh có muốn ngăn cũng không ngăn được. Huống
hồ, anh đã phát hiện ra người phụ nữ kia.”
Tạ Mẫn Hồng nhìn vẻ mặt áy náy của Quan Duy Lăng, thấy tâm trạng của Nguyên
soái cũng không tệ, liền cười ha ha, đổi chủ đề:
“Nguyên soái, đây là lần đầu
tiên tôi nghe thấy anh nhắc tới phụ nữ đấy.”
Vị Nguyên soái chưa bao giờ gần nữ sắc hoàn toàn không quan tâm tới giọng điệu
trêu chọc của Tạ Mẫn Hồng. Ngữ khí của anh tựa như đang bàn luận đến một loại
vũ khí hay một phát hiện nghiên cứu mới.
“Chuyên gia hàng đầu của Viện nghiên cứu
Sinh học nói cho tôi biết không có cách nào giải thích được sự tồn tại của người
thú hình người. Tôi quan tâm đến cô ta là do tình thế bắt buộc.”
Đúng lúc này, đèn tín hiệu màu đỏ trên màn hình đột nhiên lóe lên, một viên sĩ
quan bước vào.
“Báo cáo.”
Viên sĩ quan đó tỏ vẻ lo lắng.
“Vừa nhận được báo cáo của đội phòng
vệ phía nam, một đại quân gồm tám vạn thú binh đi đầu đã bất ngờ tập kích vào
biên giới phía nam của chúng ta. Nhiều thành thị ở biên giới phía nam đã rơi
vào tình thế cấp bách.”
Tạ Mẫn Hồng và Quan Duy Lăng đều ngẩn ra. Quan Duy Lăng nói:
“Lại chọn đúng lúc
này để phát động chiến tranh. Nhất định là bọn chúng cho rằng quân ta vừa mới đại
chiến với zombie nên hao binh tổn tướng, nhân lúc quân ta yếu thế mà nhảy vào.”
Cố Nguyên soái nhíu mày, tựa hồ cũng có chút kinh ngạc với dũng khí của thú tộc.
Nhưng một lát sau, anh lại để lộ nụ cười đầu tiên trong ngày.
Bạn
đang đọc truyện tại https://truyenhoangdung.blogspot.com/. Cảm ơn bạn đã ghé
thăm và theo dõi.
Đó là một nụ cười như thế nào nhỉ? Với ngũ quan rạng ngời như ánh trăng, tinh tế
như phỉ thúy của anh, nụ cười đó tựa hồ bừng sáng, tỏa ra bốn phía khiến cho
đám đàn ông ngồi đây cũng không thể dời mắt. Nhưng vẻ lạnh lùng, khinh miệt
trong nụ cười ấy cũng khiến người nhìn cảm thấy kinh hãi đến tận xương tủy.
“Khai chiến đi.”
“Khai chiến đi.”
Anh nhẹ nhàng nói.
Tạ Mẫn Hồng và Quan Duy Lăng liếc nhìn nhau, trong lòng cũng nảy ra một suy nghĩ: Nền độc lập tự trị của thú tộc kéo dài bao năm qua e là đã đến hồi kết thúc.
Tạ Mẫn Hồng và Quan Duy Lăng liếc nhìn nhau, trong lòng cũng nảy ra một suy nghĩ: Nền độc lập tự trị của thú tộc kéo dài bao năm qua e là đã đến hồi kết thúc.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment