CHIẾN THẦN - CHƯƠNG 55 TẬP 03 - ĐINH MẶC - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC - TRUYENHOANGDUNG
CHIẾN THẦN
Tác giả: Đinh Mạc
Thể loại: Ngôn tình hiện đại, huyền ảo
TẬP 03: VỊ VUA VÔ TÌNH
CHƯƠNG 55 : LỜI HỨA CỦA ZOMBIE 1
Bộ quân phục màu đen của zombie toát lên vẻ tiêu điều. Khuôn mặt màu trắng xám
của vua zombie mang một vẻ trầm tĩnh đến nỗi khiến người nhìn không khỏi cảm thấy
khiếp hãi. Thân hình cao lớn mà dữ tợn ấy cứ thoải mái ngồi dựa vào tấm đệm khiến
Hứa Mộ Triều có cảm giác bí bách một cách khó tả.
Cô cảm thấy anh ta vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Mà khi nhìn thấy hàng lông mày dài, thanh tú của cô gái khẽ nhíu lại, vị vua zombie liền hạ quyết tâm, cô không cần phải biết tới nỗi đau thương, u ám khôn tả trong suốt một trăm năm qua của anh ta. Vì thế, anh ta chỉ kể qua loa cho cô nghe.
Dù chỉ biết một cách sơ lược nhưng vẻ mặt của cô cũng tràn ngập sự thương xót. Điều này khiến cho vua zombie đột nhiên muốn lảng tránh. Anh ta không cần sự thương hại của phụ nữ, nhất là khi người đó lại là cô – Hứa Mộ Triều.
Đôi mắt của cô, bất cứ lúc nào cũng nên trong veo như nước.
“Em đã từng là người ư?”
Giọng nói của vua zombie khôi phục lại vẻ lạnh lùng, xa cách, chặn đứng những lời an ủi mà cô sắp thốt ra.
Hứa Mộ Triều ngẩn ra, tự nhủ vì sao anh ta lại hỏi như vậy? Vì lí do an toàn nên cô chưa từng nói cho bất cứ ai biết lai lịch của mình.
Đầu ngón tay thô ráp cùng những chiếc móng sắc bén như dao của anh ta nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô, đôi môi mỏng tím bầm chậm rãi mấp máy.
“Trên người em có mùi hương của loài người. Là mùi của phụ nữ.”
Câu nói này đã khiến Hứa Mộ Triều vốn mặt dày cũng phải tỏ ra có chút bất an. Nhưng một khi đã chột dạ thì cô sẽ lảng tránh theo phản xạ. Cô lấy lại vẻ bình tĩnh, giả vờ như không nghe thấy, chuyển đề tài một cách tự nhiên:
“Anh là người của một trăm năm trước… Nếu như không có người cận tinh xâm lấn thì chúng ta vĩnh viễn chẳng bao giờ gặp được nhau.”
Anh ta không nói gì, đôi mắt màu xanh biếc sâu thẳm như đại dương cứ nhìn cô chằm chằm. Sau đó, anh ta bỗng nhiên quấn lấy một lọn tóc của cô, đưa lên mũi, hít một hơi thật sâu.
Khi lọn tóc mượt mà của cô lướt qua chiếc răng nanh sắc nhọn đầy máu tanh nơi khóe miệng anh ta thì cả hai đều bất giác khẽ run lên. Họ im lặng trong chốc lát.
“Sẽ gặp nhau chứ.”
Anh ta đột nhiên lên tiếng.
“Có một số việc vốn đã được định sẵn.”
Ví dụ như việc anh ta trở thành zombie, ví dụ như việc anh ta bất tử cả trăm năm, ví dụ như khi ôm cô trong lòng, anh ta như được sống lại một lần nữa.
“Đến đây. Để tôi bôi thuốc cho em.”
Anh ta vỗ vào chỗ bên cạnh mình.
Bàn tay to khỏe, cứng rắn mà mạnh mẽ của anh ta đột nhiên ôm lấy eo cô, đặt lên trên đầu gối một cách dễ dàng. Đầu cô gối lên đùi anh ta, cô ngửi thấy mùi máu tanh nồng, trên lưng đột nhiên có cảm giác mát lạnh. Hóa ra anh ta đã kéo áo cô lên.
Trong doanh trại, chỉ có anh ta có thể giúp cô bôi thuốc. Toàn thân Hứa Mộ Triều trở nên cứng ngắc, cô tự nhủ, A Lệ bị Minh Hoằng đánh ngất, giờ còn chưa tỉnh, cho nên việc này chỉ có thể nhờ Thẩm Mặc Sơ mà thôi. Nhưng tư thế này có phần quá thân mật…
Tuy bọn họ cũng từng thân mật với nhau, nhưng hoàn cảnh lúc đó hoàn toàn khác bây giờ. Cô không quen tiếp xúc với một Thẩm Mặc Sơ như vậy, cũng không thích một Hứa Mộ Triều yếu ớt, không có khả năng phòng bị như lúc này. Nhưng anh ta quả thực rất mạnh. Cho dù hiện tại cô không ở thể bị động thì anh ta cũng thừa khả năng xé xác cô. Thế nên, cô chỉ có thể biết thân biết phận nằm im trong lòng anh ta.
Những ngón tay to và thô ráp chấm thuốc mỡ mát lạnh, vụng về bôi dọc sống lưng của Hứa Mộ Triều, khiến cô hơi đau. Nhưng thuốc trị thương của vua zombie rất tốt, cơn đau của cô ngay lập tức đã giảm bớt.
“Còn bộ quần áo nào không?”
Thẩm Mặc Sơ hỏi.
Cô chạy trối chết, còn tâm trí đâu nghĩ tới chuyện mang theo quần áo chứ! “Roẹt” một tiếng, áo của cô đã bị Thẩm Mặc Sơ xé rách. Lạnh quá! Toàn thân cô căng thẳng đến tột độ, không biết tiếp theo anh ta sẽ làm gì.
Nhưng ngay sau đó, Hứa Mộ Triều lại cảm thấy sự mềm mại, sạch sẽ của băng gạc nhẹ nhàng phủ lên người mình. Anh ta khẽ nâng hông của cô lên, cô vội vàng đứng dậy, quay lưng về phía anh ta, mặc chiếc áo anh ta vừa đưa tới.
Áo sơ mi của anh ta rất rộng, trùm đến cả đầu gối của Hứa Mộ Triều, phảng phất mùi máu tươi nhàn nhạt. Thứ mùi này khiến cô bất giác thầm thở dài. Cô xoay người lại, chợt thấy tròng mắt vua zombie sáng quắc như có ánh lửa, cứ thế nhìn cô chằm chằm, hơi thở của anh ta cũng nặng nề hơn.
Ôi, chết tiệt!
Trước đây, Hứa Mộ Triều có thể bình tĩnh nằm bên cạnh Thẩm Mặc So là bởi vì cô nghĩ anh ta yếu hơn mình, người cần chống lại dục vọng chính là cô. Nhưng lúc này, cô lại đang ở địa bàn của anh ta, nằm trong lều của anh ta…
“Nghỉ ngơi đi.”
Anh ta nói bằng giọng khàn khà.
“Sáng mai tôi đưa em đi đến một nơi.”
“Vậy tôi về lều của mình đây.”
Cô nói, trên đường chạy trốn, cô vẫn luôn ngủ cùng một chỗ với A Lệ.
Cổ họng vua zombie phát ra một tiếng trầm khàn, còn mang theo ý cười.
“Về?”
Sau đó, anh ta không nói gì nữa mà trực tiếp dùng hành động để biểu đạt. Anh ta mạnh mẽ chuẩn xác ôm lấy eo cô, dễ dàng như thể người lớn đang ôm một đứa trẻ nhỏ, nằm xuống giường, để đầu cô tựa lên ngực mình.
Gối đầu vào lồng ngực cứng rắn tựa đá tảng của anh ta, lắng nghe tiếng tim đập bình ổn mà mạnh mẽ, Hứa Mộ Triều khẽ ngẩng đầu lên, liền bắt gặp trên khuôn mặt của vua zombie, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô chằm chằm, dường như đang phải cố hết sức kìm nén dục vọng.
Ngọn lửa kìm nén đầy nguy hiểm. Nhưng dần dần điều này cũng không còn khiến cô cảm thấy căng thẳng nữa.
“Yên tâm đi, cô gái bán thú bé nhỏ.”
Anh ta nhắm mắt lại, khuôn mặt xấu xí, đáng sợ đến cực điểm chìm trong bóng đêm mờ mịt. Cô nghe thấy anh ta hít sâu một hơi, nói:
“Tôi sẽ không chạm vào em trong tình huống này.”
Tình huống này, ý là trong hình dáng zombie của anh ta sao? Tuy vậy, cô vẫn không khống chế nổi cảm giác căng thẳng của bản thân, ngược lại Thẩm Mặc Sơ bắt đầu hít thở đều đều. Chỉ đơn giản là ôm nhau ngủ, nhưng tại sao lại khiến người ta thấp thỏm lo âu hơn cả những giây phút ôm hôn mãnh liệt trước đây? Cô cũng không quen nằm ngủ trong lòng người khác như thế này, chỉ cảm thấy toàn thâm anh ta cứng như sắt, khiến cô khó chịu.
Thôi vậy, dù sao thì bây giờ cũng là anh ta mạnh, cô yếu. Hơn nữa, cô tin tưởng ở anh ta. Thế là cô thả lỏng toàn thân, nhích đầu, duỗi chân, tìm tư thế nằm thoải mái nhất trong lòng Thẩm Mặc Sơ.
“Anh duỗi tay ra một chút.”
Cô thấp giọng nói.
Thẩm Mặc Sơ không mở mắt, cánh tay tráng kiện y lời duỗi ra, Hứa Mộ Triều thoái mác gác tay mình lên.
Trong bóng tối, cô nghe thấy tiếng anh ta khẽ bật cười. Một lúc sau, cánh tay đang đặt trên hông cô của anh ta bỗng siết chặt thêm một chút. Cô cũng không kìm được, khóe miệng khẽ cong lên. Cảm thấy sự ngượng ngùng ban nãy của mình đúng là dư thừa. Sau đó, cô cảm nhận được một nụ hôn lạnh lẽo, thoảng mùi máu tươi, dịu dàng mà lặng lẽ đáp xuống đỉnh đầu cô. Nụ hôn của vua zombie thật nhẹ nhàng, không mang theo chút dục vọng nào.
Cô cảm thấy anh ta vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Mà khi nhìn thấy hàng lông mày dài, thanh tú của cô gái khẽ nhíu lại, vị vua zombie liền hạ quyết tâm, cô không cần phải biết tới nỗi đau thương, u ám khôn tả trong suốt một trăm năm qua của anh ta. Vì thế, anh ta chỉ kể qua loa cho cô nghe.
Dù chỉ biết một cách sơ lược nhưng vẻ mặt của cô cũng tràn ngập sự thương xót. Điều này khiến cho vua zombie đột nhiên muốn lảng tránh. Anh ta không cần sự thương hại của phụ nữ, nhất là khi người đó lại là cô – Hứa Mộ Triều.
Đôi mắt của cô, bất cứ lúc nào cũng nên trong veo như nước.
“Em đã từng là người ư?”
Giọng nói của vua zombie khôi phục lại vẻ lạnh lùng, xa cách, chặn đứng những lời an ủi mà cô sắp thốt ra.
Hứa Mộ Triều ngẩn ra, tự nhủ vì sao anh ta lại hỏi như vậy? Vì lí do an toàn nên cô chưa từng nói cho bất cứ ai biết lai lịch của mình.
Đầu ngón tay thô ráp cùng những chiếc móng sắc bén như dao của anh ta nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô, đôi môi mỏng tím bầm chậm rãi mấp máy.
“Trên người em có mùi hương của loài người. Là mùi của phụ nữ.”
Câu nói này đã khiến Hứa Mộ Triều vốn mặt dày cũng phải tỏ ra có chút bất an. Nhưng một khi đã chột dạ thì cô sẽ lảng tránh theo phản xạ. Cô lấy lại vẻ bình tĩnh, giả vờ như không nghe thấy, chuyển đề tài một cách tự nhiên:
“Anh là người của một trăm năm trước… Nếu như không có người cận tinh xâm lấn thì chúng ta vĩnh viễn chẳng bao giờ gặp được nhau.”
Anh ta không nói gì, đôi mắt màu xanh biếc sâu thẳm như đại dương cứ nhìn cô chằm chằm. Sau đó, anh ta bỗng nhiên quấn lấy một lọn tóc của cô, đưa lên mũi, hít một hơi thật sâu.
Khi lọn tóc mượt mà của cô lướt qua chiếc răng nanh sắc nhọn đầy máu tanh nơi khóe miệng anh ta thì cả hai đều bất giác khẽ run lên. Họ im lặng trong chốc lát.
“Sẽ gặp nhau chứ.”
Anh ta đột nhiên lên tiếng.
“Có một số việc vốn đã được định sẵn.”
Ví dụ như việc anh ta trở thành zombie, ví dụ như việc anh ta bất tử cả trăm năm, ví dụ như khi ôm cô trong lòng, anh ta như được sống lại một lần nữa.
“Đến đây. Để tôi bôi thuốc cho em.”
Anh ta vỗ vào chỗ bên cạnh mình.
Bàn tay to khỏe, cứng rắn mà mạnh mẽ của anh ta đột nhiên ôm lấy eo cô, đặt lên trên đầu gối một cách dễ dàng. Đầu cô gối lên đùi anh ta, cô ngửi thấy mùi máu tanh nồng, trên lưng đột nhiên có cảm giác mát lạnh. Hóa ra anh ta đã kéo áo cô lên.
Trong doanh trại, chỉ có anh ta có thể giúp cô bôi thuốc. Toàn thân Hứa Mộ Triều trở nên cứng ngắc, cô tự nhủ, A Lệ bị Minh Hoằng đánh ngất, giờ còn chưa tỉnh, cho nên việc này chỉ có thể nhờ Thẩm Mặc Sơ mà thôi. Nhưng tư thế này có phần quá thân mật…
Tuy bọn họ cũng từng thân mật với nhau, nhưng hoàn cảnh lúc đó hoàn toàn khác bây giờ. Cô không quen tiếp xúc với một Thẩm Mặc Sơ như vậy, cũng không thích một Hứa Mộ Triều yếu ớt, không có khả năng phòng bị như lúc này. Nhưng anh ta quả thực rất mạnh. Cho dù hiện tại cô không ở thể bị động thì anh ta cũng thừa khả năng xé xác cô. Thế nên, cô chỉ có thể biết thân biết phận nằm im trong lòng anh ta.
Những ngón tay to và thô ráp chấm thuốc mỡ mát lạnh, vụng về bôi dọc sống lưng của Hứa Mộ Triều, khiến cô hơi đau. Nhưng thuốc trị thương của vua zombie rất tốt, cơn đau của cô ngay lập tức đã giảm bớt.
“Còn bộ quần áo nào không?”
Thẩm Mặc Sơ hỏi.
Cô chạy trối chết, còn tâm trí đâu nghĩ tới chuyện mang theo quần áo chứ! “Roẹt” một tiếng, áo của cô đã bị Thẩm Mặc Sơ xé rách. Lạnh quá! Toàn thân cô căng thẳng đến tột độ, không biết tiếp theo anh ta sẽ làm gì.
Nhưng ngay sau đó, Hứa Mộ Triều lại cảm thấy sự mềm mại, sạch sẽ của băng gạc nhẹ nhàng phủ lên người mình. Anh ta khẽ nâng hông của cô lên, cô vội vàng đứng dậy, quay lưng về phía anh ta, mặc chiếc áo anh ta vừa đưa tới.
Áo sơ mi của anh ta rất rộng, trùm đến cả đầu gối của Hứa Mộ Triều, phảng phất mùi máu tươi nhàn nhạt. Thứ mùi này khiến cô bất giác thầm thở dài. Cô xoay người lại, chợt thấy tròng mắt vua zombie sáng quắc như có ánh lửa, cứ thế nhìn cô chằm chằm, hơi thở của anh ta cũng nặng nề hơn.
Ôi, chết tiệt!
Trước đây, Hứa Mộ Triều có thể bình tĩnh nằm bên cạnh Thẩm Mặc So là bởi vì cô nghĩ anh ta yếu hơn mình, người cần chống lại dục vọng chính là cô. Nhưng lúc này, cô lại đang ở địa bàn của anh ta, nằm trong lều của anh ta…
“Nghỉ ngơi đi.”
Anh ta nói bằng giọng khàn khà.
“Sáng mai tôi đưa em đi đến một nơi.”
“Vậy tôi về lều của mình đây.”
Cô nói, trên đường chạy trốn, cô vẫn luôn ngủ cùng một chỗ với A Lệ.
Cổ họng vua zombie phát ra một tiếng trầm khàn, còn mang theo ý cười.
“Về?”
Sau đó, anh ta không nói gì nữa mà trực tiếp dùng hành động để biểu đạt. Anh ta mạnh mẽ chuẩn xác ôm lấy eo cô, dễ dàng như thể người lớn đang ôm một đứa trẻ nhỏ, nằm xuống giường, để đầu cô tựa lên ngực mình.
Gối đầu vào lồng ngực cứng rắn tựa đá tảng của anh ta, lắng nghe tiếng tim đập bình ổn mà mạnh mẽ, Hứa Mộ Triều khẽ ngẩng đầu lên, liền bắt gặp trên khuôn mặt của vua zombie, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô chằm chằm, dường như đang phải cố hết sức kìm nén dục vọng.
Ngọn lửa kìm nén đầy nguy hiểm. Nhưng dần dần điều này cũng không còn khiến cô cảm thấy căng thẳng nữa.
“Yên tâm đi, cô gái bán thú bé nhỏ.”
Anh ta nhắm mắt lại, khuôn mặt xấu xí, đáng sợ đến cực điểm chìm trong bóng đêm mờ mịt. Cô nghe thấy anh ta hít sâu một hơi, nói:
“Tôi sẽ không chạm vào em trong tình huống này.”
Tình huống này, ý là trong hình dáng zombie của anh ta sao? Tuy vậy, cô vẫn không khống chế nổi cảm giác căng thẳng của bản thân, ngược lại Thẩm Mặc Sơ bắt đầu hít thở đều đều. Chỉ đơn giản là ôm nhau ngủ, nhưng tại sao lại khiến người ta thấp thỏm lo âu hơn cả những giây phút ôm hôn mãnh liệt trước đây? Cô cũng không quen nằm ngủ trong lòng người khác như thế này, chỉ cảm thấy toàn thâm anh ta cứng như sắt, khiến cô khó chịu.
Thôi vậy, dù sao thì bây giờ cũng là anh ta mạnh, cô yếu. Hơn nữa, cô tin tưởng ở anh ta. Thế là cô thả lỏng toàn thân, nhích đầu, duỗi chân, tìm tư thế nằm thoải mái nhất trong lòng Thẩm Mặc Sơ.
“Anh duỗi tay ra một chút.”
Cô thấp giọng nói.
Thẩm Mặc Sơ không mở mắt, cánh tay tráng kiện y lời duỗi ra, Hứa Mộ Triều thoái mác gác tay mình lên.
Trong bóng tối, cô nghe thấy tiếng anh ta khẽ bật cười. Một lúc sau, cánh tay đang đặt trên hông cô của anh ta bỗng siết chặt thêm một chút. Cô cũng không kìm được, khóe miệng khẽ cong lên. Cảm thấy sự ngượng ngùng ban nãy của mình đúng là dư thừa. Sau đó, cô cảm nhận được một nụ hôn lạnh lẽo, thoảng mùi máu tươi, dịu dàng mà lặng lẽ đáp xuống đỉnh đầu cô. Nụ hôn của vua zombie thật nhẹ nhàng, không mang theo chút dục vọng nào.
Bạn
đang đọc truyện tại https://truyenhoangdung.blogspot.com/. Cảm ơn bạn đã ghé
thăm và theo dõi.
Trong lòng cô bỗng dấy lên cảm giác chua xót.
Bốn giờ sáng, vua zombie đáng thức Hứa Mộ Triều dậy. Vừa mở mắt ra, cô liền nhìn thấy đôi mắt màu xanh biếc trầm tĩnh, dịu dàng của Thẩm Mặc Sơ. Anh ta ôm cô dậy, lặng im một lát mới buông cánh tay đã chiếm cứ hông cô cả đêm qua.
Hứa Mộ Triều hơi xấu hổ, vội vã cúi đầu, hỏi:
Bốn giờ sáng, vua zombie đáng thức Hứa Mộ Triều dậy. Vừa mở mắt ra, cô liền nhìn thấy đôi mắt màu xanh biếc trầm tĩnh, dịu dàng của Thẩm Mặc Sơ. Anh ta ôm cô dậy, lặng im một lát mới buông cánh tay đã chiếm cứ hông cô cả đêm qua.
Hứa Mộ Triều hơi xấu hổ, vội vã cúi đầu, hỏi:
“Giờ chúng ta đi đâu?”
Vua zombie cúi đầu, nhìn vành tai trắng hồng của cô hơi đỏ lên, giống như hạt trân châu nhuốm máu. Vẻ đẹp đó khiến trong lòng anh ta dấy lên cảm giác thương hại.Nhưng anh ta không nói một lời, chỉ quay lưng về phía cô, ngồi xổm xuống.
“Nào, để tôi cõng em.”
Vua zombie cúi đầu, nhìn vành tai trắng hồng của cô hơi đỏ lên, giống như hạt trân châu nhuốm máu. Vẻ đẹp đó khiến trong lòng anh ta dấy lên cảm giác thương hại.Nhưng anh ta không nói một lời, chỉ quay lưng về phía cô, ngồi xổm xuống.
“Nào, để tôi cõng em.”
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment