CHIẾN THẦN - CHƯƠNG 48 TẬP 02 - ĐINH MẶC - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC - TRUYENHOANGDUNG
CHIẾN THẦN
Tác giả: Đinh Mạc
Thể loại: Ngôn tình hiện đại, huyền ảo
TẬP 02: NỤ HÔN CỦA NGƯỜI MÁY
CHƯƠNG 48 : SỐ KIẾP ĐÃ ĐỊNH 1
Một cơn gió lớn chợt nổi lên, cỏ dại, bụi cây trong nháy mắt đã đổ rạp sang hai phía, Hứa Mộ Triều kéo A Lệ, giương cánh bay thẳng lên không trung.
Nhưng Minh Hoằng – người sớm đã nắm rõ như lòng bàn tay năng lực chiến đấu của
Hứa Mộ Triều – sao có thể để cho cô chạy trốn dễ dàng thế được? Đôi môi mỏng của
hắn khẽ cong lên, đám người máy mai phục trong rừng từ lâu đồng loạt nhắm về phía
cô. “Vụt, vụt” mấy tiếng, những sợi kim loại dài và mảnh như tơ tằm từ khắp các
hướng phóng tới như đạn bắn.
Hứa Mộ Triều bay một mạch lên cao hơn bốn mươi mét, nghe thấy tiếng dây thừng
xé không khí lao vút lên thì thầm kêu không ổn. Cô hít sâu một hơi, đôi cánh
như chiếc lò xo đã bị kéo căng, bay được hơn hai mươi mét, cô đã không thể chịu
nổi nữa.
Lúc này, chợt nghe A Lệ đau đớn kêu lên một tiếng, cô cúi đầu liền nhìn thấy bắp
chân bên phải của cậu đầm đìa máu. Cậu đã bị dây thừng quấn chặt. Chỉ một giây
phân tâm, cô đã không thoát khỏi đợt tấn công bằng dây thừng kế tiếp. Cô chỉ cảm
thấy cả người căng như dây đàn, rồi một lực kéo mạnh mẽ khiến hai người lập tức
rơi thẳng xuống.
Cô khó nhọc xoay người trên không trung để bảo vệ A Lệ. “Bịch” một tiếng, hai
người ngã xuống đất. Đôi cánh chưa kịp cụp vào của cô va mạnh xuống mặt đất, phần
lưng lập tức dấy lên cơn đau nhức như thể muốn nứt toác ra.
“Vù, vù” mấy tiếng, toàn bộ dây thừng đã được thu lại, nhưng Hứa Mộ Triều biết
không còn cơ hội thoát thân nữa.
“Mộ Triều.”
A Lệ lăn đến bên cạnh cô, hai tay nắm chặt bả vai cô, khuôn mặt
tràn ngập vẻ đau xót.
Cô nắm lấy tay cậu ta, mượn lực chậm rãi đứng lên. Cách đó chừng mười mét, Minh
Hoằng trong bộ quân phục màu xanh, chắp tay đứng sừng sững bên cạnh một chiếc
chiến xa màu xanh lá cây. Những tia sáng cuối ngày xuyên qua kẽ lá, chiếu lên
gương mặt anh tuấn của hắn, khiến nụ cười trên khóe miệng hắn càng trở nên nổi
bật, còn mang theo chút ánh sáng mông lung.
Minh Hoằng nhìn cô chằm chằm, chế giễu:
“Bị bắt dễ dàng quá nhỉ... Thế nào, bị
thương rồi hả?”
Hứa Mộ Triều đã nhiều lần nghĩ nếu bị Minh Hoằng bắt được thì cô thực chẳng biết
phải ứng phó thế nào, vậy mà lúc này, cô lại phát hiện mình không hề sợ hãi như
trong tưởng tượng. Có lẽ là bởi hắn đối với cô vẫn có chút khoan dung, hạ thủ
lưu tình.
Nghĩ tới đây, cô lấy lại bình tĩnh, cười thật tươi, trong giọng nói tràn ngập vẻ
vui mừng, gọi: “Tướng quân!” mà lòng thầm nhủ có lẽ chẳng còn ai mặt dày hơn
mình.
Sau khi nhìn thấy quyết tâm thà chết cũng không khuất phục của cô bên bờ biển,
Minh Hoằng từng cho rằng khi bị bắt lại, chắc chắn cô sẽ phẫn nộ phản kháng, hắn
cần phải tốn thêm chút công sức mới có thể bắt cô nghe lời. Ai ngờ lúc này, cô
lại vui mừng đến vậy, còn tươi cười chào hỏi như thể rất mong đợi được gặp lại
hắn.
Nụ cười này khiến sát khí trong mắt hắn tạm thời bị thu hồi. Có chủ nhân nào
không thích thú cưng chủ động lấy lòng mình, dù biết rõ là nó giả bộ? Ánh mắt
sáng quắc của Minh Hoằng vẫn nhìn chằm chằm vào nụ cười như thể hoa đào nở rộ của
cô.
“Lại chuẩn bị nói những lời ngon ngọt nào lừa gạt ta đây?”
Hứa Mộ Triều đương nhiên không thừa nhận, tuy chưa nghĩ ra được lí do nhưng cứ
phủ nhận cái đã:
“Tướng quân, ngài hiểu lầm tôi rồi. Tôi sao có thể lừa gạt
ngài được.”
“Nếu không phải lừa gạt thì tại sao lại chạy trốn? Tại sao lại muốn tiêu diệt
ta?”
Một giọng nói lạnh như băng truyền đến, khiến cả người A Lệ run lên, ngay
cả Hứa Mộ Triều cũng ngẩn cả người. Ngay sau đó, bọn họ thấy Minh Huy bước xuống
từ chiếc chiến xa, vẻ mặt hết sức lạnh lùng.
Minh Huy vẫn chưa chết!
Hứa Mộ Triều toát mồ hôi lạnh! Biết giải thích việc cô giết Minh Huy rồi chạy
trốn như thế nào đây? Tính cách của Minh Hoằng vừa cực đoan lại độc lập, một lí
do cực đoan liệu có khiến hắn tin tưởng đó là sự việc chẳng đặng đừng không?
Trong lòng cô khẽ chấn động. Cô dời mắt khỏi Minh Huy, quay sang nhìn Minh Hoằng
chằm chằm.
“Tôi bỏ đi chỉ vì muốn biết vị trí của mình trong lòng ngài.”
Minh Hoằng đứng thẳng người lên, chầm chậm tiến về phía cô.
“Vị trí ư?”
“Đúng.”
Cô nói.
“Vẫn là câu nói kia, nếu như không muốn trở thành người máy thì
đường đường là phó thống lĩnh thú tộc, tôi hà tất phải chạy đến đảo Tây Vu gặp
ngài. Ngài luôn miệng nói sẽ cho tôi những thứ tốt nhất, nói tôi và ngài giống
như một thể, nhưng ngài lại đem những thứ tốt nhất đó cho Minh Huy. Tôi lập chí
muốn trở thành người máy bán thú mạnh nhất, nếu trong lòng ngài, tôi không phải
là người quan trọng nhất thì sao tôi có thể tin tưởng những lời ngài nói được
đây?”
Cô không hề sợ hãi tiến lên một bước.
“Vì thế tôi phải rời khỏi đảo Tây Vu. Tôi
muốn thử xem ngài Minh Hoằng đây có thể vì tôi mà rời khỏi lòng đất, đi tìm tôi
hay không. Về phần Minh Huy, nếu không phải tôi hạ thủ lưu tình thì lúc này làm
sao cô ta có thể đứng ở đây được? Cô ta uy hiếp đến địa vị của tôi trong lòng
ngài, tôi đương nhiên phải dạy dỗ cô ta một chút!”
Minh Hoằng chậm rãi tiến lại gần, giọng nói của cô cũng dịu dàng hơn:
“Bây giờ
ngài xuất hiện ở đây, chứng tỏ ngài rất coi trọng tôi. Tôi cảm thấy hết sức vui
mừng.”
Minh Hoằng dừng bước, trong lòng đương nhiên vẫn không tin tưởng.
“Cứ coi những
gì cô nói là sự thật, vậy thì tại sao cô lại thà nhảy xuống biển sâu cũng nhất
định không chịu quay về?”
Hứa Mộ Triều cả kinh. Lúc đó tận mắt nhìn thấy đồng đội lần lượt chết đi, đến cả
Hắc Kiệt hài cốt cũng không còn, cô kiên quyết hít sâu một hơi, thà rằng chết
trên biển cũng không muốn bị bắt lại, rồi bị Minh Hoằng phẫn nộ lôi đi cải tạo.
Cô nhìn sắc mặt của Minh Hoằng, ngập ngừng một lát rồi nói:
“Tôi lao xuống biển
sâu, dĩ nhiên là vì biết rõ nơi đó có thể thông với mặt đất.”
Sắc mặt Minh Hoằng đột nhiên biến đổi.
Bí mật này, ngay cả đội quân người máy cũng chỉ có một mình Minh Hoằng biết,
hơn nữa biển rộng mênh mông, xác suất gặp nguy hiểm vùi thân dưới đáy biển là
vô cùng lớn. Trước khi chuẩn bị chính thức lên đất liền, gia nhập cuộc chiến ở
đại lục, hắn không muốn cho những chủng tộc khác biết tới sự tồn tại của đội
quân người máy, đương nhiên cũng sẽ không nói cho tên Đồ Lôi ngu ngốc kia biết
sự tồn tại của con đường bí mật này.
Vậy tại sao Hứa Mộ Triều lại biết điều này?
“Làm sao cô lại biết?”
Hắn nghi hoặc nhìn cô, muốn xác nhận tính xác thực trong
lời nói của cô.
Hứa Mộ Triều vốn định nói ra cái tên Đồ Lôi, nhưng nhìn thấy sắc mặt nặng trình
trịch của hắn thì lời ra đến miệng lại nuốt ngược trở vào, nhanh trí chỉ về
phía đông.
Minh Hoằng ngẩn người, vẻ khó tin:
“Zombie? Không thể nào! Hay là loài người?”
Hứa Mộ Triều lập tức gật đầu.
“Là loài người.”
Minh Hoằng lập tức sa sầm mặt.
“Không thể nào! Loài người làm sao biết được?”
Hứa Mộ Triều cười, nói:
“Lí do tại sao loài người lại biết thì tôi không rõ lắm.
Nhưng từng có một tướng lĩnh cao cấp của loài người tên là Quan Duy Lăng bị tôi
bắt được, không chịu nổi cực hình nên mới nói cho tôi biết bí mật này để đổi lấy
mạng sống.”
Những lời này của cô như thật như giả, nhưng lại có tên có tuổi rõ ràng, Minh
Hoằng nghe xong thì thần sắc càng thêm phức tạp.
Hứa Mộ Triều tiếp tục nói:
“Tướng quân, tôi đã biết con đường này từ sớm, vốn
đã định đi, nhưng tôi lòng dạ hẹp hòi, không muốn bất kì ai khác chiếm chỗ
trong lòng ngài, cho nên mới chạy trốn để thử ngài. Là do tôi quá kích động. Thế
nhưng, Tướng quân, tin tức mà loài người nắm giữ có thể còn nhiều hơn những gì
chúng ta tưởng tượng rất nhiều. Nếu người máy chúng ta muốn xưng bá đại lục, nhất
định phải cẩn thận với họ mới được!”
Minh Hoằng nghiêm túc gật đầu, sau đó ngẩng lên nhìn cô, mặt lộ vẻ vui mừng,
nói:
“Nói như vậy thì ta không nên trách cô mà phải cảm ơn cô mới đúng?”
Bạn
đang đọc truyện tại https://truyenhoangdung.blogspot.com/. Cảm ơn bạn đã ghé
thăm và theo dõi.
Mặt Hứa Mộ Triều nóng lên, nghe giọng nói của Minh Hoằng đã mềm đi thì cảm thấy
yên tâm hơn. Ít nhất hắn cũng sẽ không giết cô ngay tại chỗ. Cô đã nắm rõ đường
đi nước bước trong lòng đất, có bị bắt trở lại thì cũng sẽ nghĩ được cách chạy
trốn.
Lại nghe Minh Hoằng nói:
“Nếu cô quan tâm tới vị trí trong lòng tôi như vậy thì tôi có thể giết chết Minh Huy. Nhưng nếu cô còn có ý dò xét hoặc phản bội tôi lần nữa, tôi nhất định sẽ không tha cho cô.”
Lại nghe Minh Hoằng nói:
“Nếu cô quan tâm tới vị trí trong lòng tôi như vậy thì tôi có thể giết chết Minh Huy. Nhưng nếu cô còn có ý dò xét hoặc phản bội tôi lần nữa, tôi nhất định sẽ không tha cho cô.”
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment