CHIẾN THẦN - CHƯƠNG 46 TẬP 02 - ĐINH MẶC - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC - TRUYENHOANGDUNG

CHIẾN THẦN

truyenhoangdung
Tác giả: Đinh Mạc
Thể loại: Ngôn tình hiện đại, huyền ảo

TẬP 02: NỤ HÔN CỦA NGƯỜI MÁY


CHƯƠNG 46 : NƠI ĐẾ ĐÔ KHÔNG THỂ QUAY VỀ 1

Tiếng kêu của chim hải âu cùng tiếng sóng biển ầm ì không ngừng dội thẳng vào tai. Trên bờ cát bị nước biển mặn chát ăn mòn trở nên nhợt nhạt như tro tàn, ánh mặt trời bỗng trở nên ấm áp mà yên tĩnh.

Trong mông lung, Hứa Mộ Triều cảm thấy lưng mình như bị xé toạc, đau đớn vô cùng, cơ hồ có thứ gì đó muốn gãy lìa. Đối lập với cảm giác này là hơi thở ấm áp, ẩm ướt không ngừng truyền tới trên môi.

Hơi thở này của ai vậy? Mang theo vị mằn mặn của nước biển, sạch sẽ lại dịu dàng.

Cô mở mắt ra.

Ánh mặt trời chói chang khiến cô lập tức nheo mắt lại, ngay sau đó, có người đưa tay ra ngăn ánh sáng cho cô. Cách đỉnh đầu Hứa Mộ Triều khoảng mười centimét, khuôn mặt đẹp đẽ tựa thiên thần của A Lệ lộ rõ vẻ vui mừng.

Lúc này cô mới phát hiện, mình đang nằm lên đùi của A Lệ, cậu đang ôm cô vào lòng. Mái tóc đen óng của cậu vẫn còn ướt, dính bết vào mặt. Khuôn mặt ướt nước càng nổi bật vẻ thanh tú, đặc biệt là đôi môi mỏng đỏ hồng. Chẳng lẽ cậu vừa mới hô hấp nhân tạo cho cô?

Hứa Mộ Triều vội vàng giãy giụa muốn đứng lên, không ngờ phần lưng dấy lên cơn đau nhức nhối khiến cô gần như ngã lăn ra đất lần nữa. A Lệ nhanh chóng đỡ lấy cô, lúc đó cô mới gắng gượng đứng lên được.

“Cô đừng cử động mạnh.”

 A Lệ đỡ lấy hông của Hứa Mộ Triều, cúi đầu nhìn, thấy sắc mặt cô trắng bệch thì dịu dàng nói: “Cô bị thương đấy.”

Hứa Mộ Triều cười cười. 

“Không sao. Chúng ta đang ở đâu đây?”

A Lệ nhìn vẻ mặt nhẹ nhõm, tươi cười của Hứa Mộ Triều, liền ngẩn ra.

Cuộc trốn chạy tối hôm qua giống như một cơn ác mộng. A Lệ chưa bao giờ ngờ được rằng dưới lòng đất cũng có sóng biển ngập trời, mênh mông vô bờ. Cậu những tưởng Hứa Mộ Triều sẽ đầu hàng, nhưng cô lại không hề chùn bước mà bay thẳng về phía đại dương sâu thẳm. Bây giờ cậu mới hiểu ra, dù suốt ngày cô nhắc nhở đám người thú là “tính mạng của mình mới là thứ quan trọng nhất”, nhưng cũng có lúc cô thà chết chứ không chịu khuất phục.

Cậu nguyện chết cùng cô. Gió biển vẫn thổi mạnh, cô đã bay mấy tiếng đồng hồ, vài lần bị sóng biển chực cuốn đi nhưng vẫn cố tình nói với cậu rằng: 

“Này, A Lệ, nếu như lát nữa tôi kiệt sức, tôi sẽ ném cậu xuống biển đấy. Cậu chuẩn bị tâm lí trước đi.”

Cậu gật đầu, sao cậu có thể trách cô được đây? Vào giây phút cuối cùng, cô cũng không bỏ rơi cậu, khi bọn họ bị sóng biển nuốt chửng, cậu thấy cô lật người lại, ôm chặt cậu vào lòng.

Khi cậu tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trên bờ cát, liền mừng rỡ phát hiện, hóa ra nơi tận cùng của vùng biển dưới lòng đất lại tiếp giáp với đường ven biển của đại lục. Mà cô lúc này đã khôi phục lại hình người, đang nằm trên tảng đá cách cậu vài mét, không hề nhúc nhích. Cậu nhào đến, thấy trên tảng đá có một vết máu lớn, nhưng thật may mắn, lồng ngực của cô vẫn phập phồng hơi thở.

Từ trước đến nay, uy danh hiển hách của Hứa Mộ Triều không ai sánh nổi, thế mà lúc này, sắc mặt cô lại tái nhợt, đôi môi khẽ run rẩy, nằm bất động trong lòng cậu. A Lệ chợt phát hiện, thì ra cô cũng nhỏ bé, yếu ớt đến vậy. Cậu nhẹ nhàng lật người cô lại. Dưới lớp quần áo rách bươm, cậu nhìn thấy trên lưng cô có nhiều vết thương sâu, mặc dù miệng vết thương đã khô nhưng vẫn xuất hiện những vết bầm tím lớn. Có vẻ như cô đã va phải đá ngầm dưới lòng biển, chẳng trách cô lại run rẩy như thế, chắc hẳn là rất đau.

Khi hô hấp nhân tạo cho Hứa Mộ Triều, A Lệ cảm thấy bờ môi cô rất mềm mại, tựa hồ còn mang theo cả sự trong trẻo, thuần khiết, hoàn toàn không giống với người thú.

May mà cuối cùng thì cô cũng tỉnh, ánh mắt vẫn trong trẻo, tự tin như cũ. Trong lòng A Lệ dần bừng lên một cảm giác ấm áp.

“Đây là... bờ biển lúc chúng ta xuất phát phải không?”

 Hứa Mộ Triều nhận ra khung cảnh xung quanh, giọng nói cũng có chút kích động.

A Lệ nở nụ cười, gật đầu. 

“Ừ.”

Hứa Mộ Triều nhếch mép cười khổ. 

“Ông trời có mắt! Cuối cùng thì cái chết của bọn họ cũng không uổng phí.”

“Chúng ta đã an toàn.”

 A Lệ nhìn chằm chằm vào nụ cười của cô.

Hứa Mộ Triều lắc đầu, nhìn về phía đại dương mênh mông, sâu thẳm, cau mày nói: 

“Cậu nói xem, liệu Minh Hoằng có biết lòng biển dưới đó thực chất thông với mặt đất hay không? Chúng ta phải lập tức trốn đi, chạy càng xa càng tốt.”

A Lệ gật đầu.

Hứa Mộ Triều trầm tư chốc lát rồi nói: 

“Chúng ta chạy về phía đông bắc, đi đường vòng quay trở về lãnh địa của thú tộc.”

A Lệ có chút giật mình. 

“Phía đông bắc là lãnh địa của zombie.”

 Đi qua lãnh địa của zombie mới tới được vùng đất của thú tộc.

Hứa Mộ Triều lắc đầu. 

“Nếu như Minh Hoằng đuổi theo, nhất định hắn sẽ chạy theo hướng đông nam, hướng về lãnh địa của thú tộc. Chúng ta chỉ có thể đi đường vòng, mặc dù hơi nguy hiểm nhưng nếu ta không chạm trán đại đội zombie thì tôi có thể xoay xở được.”

A Lệ bỗng nhiên ngồi xuống trước mặt Hứa Mộ Triều, khẽ nói: 

“Đi thôi, để tôi cõng cô.”

“Không... không cần đâu...” 

Hứa Mộ Triều gần như nhảy dựng lên tránh, tuy lưng cô bị thương nhưng với thể chất của cô thì không tới một ngày, vết thương sẽ khỏi hẳn.

Tuy nhiên A Lệ rất cố chấp, một mực duy trì tư thế nửa ngồi nửa quỳ, không nhúc nhích. Cô nghe thấy cậu dịu dàng nói: 

“Cô tài giỏi và mạnh mẽ hơn bất cứ cô gái nào tôi từng gặp, chưa bao giờ biết dựa dẫm vào đàn ông, thế nhưng lúc này cô đang bị thương.”

Cậu nói là “cô gái” sao? Hứa Mộ Triều bị câu nói của A Lệ làm cho sửng sốt.

Khi Hứa Mộ Triều còn là sinh viên đại học, cũng từng có nam sinh tình nguyện lấy nước ấm để dưới phòng ký túc xá cho cô. Nếu hôm nào trời mưa mà cô không mang theo ô, nhất định sẽ có nam sinh tặng ô cho cô, còn bản thân thì lại vui vẻ chạy ào vào màn mưa... Chỉ có điều từ khi dịch bệnh zombie bùng phát, cô dường như không còn dựa dẫm vào bất cứ người nào nữa, ngược lại từng bước trở thành chỗ dựa của rất nhiều người. Không có nguyên nhân nào khác, chỉ vì mạng sống thôi.

Cô không khỏi cúi đầu nhìn A Lệ. Chiếc áo quân nhân màu xám tro đã bị ném đi ngay từ khi cậu ta chạy trốn ở trên biển, lúc này chỉ còn lại chiếc áo thun đã khô được một nửa, dính chặt lấy tấm lưng thẳng tắp, rắn rỏi. Cậu cúi đầu im lặng, mái tóc ngắn đen nhánh dính vào gò má, đẹp tựa tranh vẽ, lại mang theo vài phần cố chấp của một thiếu niên trẻ tuổi.

Nếu như không bị Đồ Lôi bắt làm tù binh, A Lệ hẳn phải là một chàng trai điềm tĩnh, hoàn hảo.

Hứa Mộ Triều nở nụ cười thư thái, leo lên lưng A Lệ, hỏi: 

“Có nặng không?”

Cậu chậm rãi đứng lên, bước từng bước chắc chắn, sống lưng thẳng tắp. 

“Không... Cô rất nhẹ.”

Có lẽ là do mất máu quá nhiều, cũng có thể là bởi ánh mặt trời quá ấm áp mà cô thấy dựa vào lưng A Lệ thật thoải mái biết bao, bọn họ vừa tiến vào khu rừng ven biển, cô đã cảm thấy buồn ngủ.

“Tôi ngủ một lát.” 

Cô nói trong mơ hồ, gục đầu lên vai A Lệ, nhắm mắt lại. Cậu cúi đầu đáp một tiếng, bước chân càng vững vàng hơn.

Trong rừng rậm, bóng cây rất mát mẻ, bờ vai A Lệ vẫn ấm áp và thoải mái như thế. Không biết đã bao lâu trôi qua, trong mơ màng, Hứa Mộ Triều chợt nghe thấy giọng nói trầm ấm của A Lệ vang lên: 

“Theo tôi quay về đế đô, có được không?”

Hứa Mộ Triều ngẩn ra, dù không mở mắt nhưng đã tỉnh hẳn. Cô chưa kịp trả lời thì A Lệ dường như lại lẩm bẩm: 

“Anh tôi đối xử với tôi rất tốt. Có lẽ anh ấy cho rằng tôi đã chết, nếu bây giờ thấy tôi trở về, anh ấy hẳn là vui mừng lắm...”

 Bạn đang đọc truyện tại https://truyenhoangdung.blogspot.com/. Cảm ơn bạn đã ghé thăm và theo dõi.

Hứa Mộ Triều không hé răng nửa lời, cố duy trì nhịp thở ổn định, giống như vẫn đang say ngủ.


Một lát sau, lại nghe thấy cậu khẽ thở dài, nói: 

“Tôi còn mặt mũi nào quay trở lại đế đô nữa...”

Trong lòng Hứa Mộ Triều đau nhói, cô vùi mặt vào bả vai của A Lệ.

truyenhoangdung.blogspot.com





No comments

Powered by Blogger.