CHIẾN THẦN - CHƯƠNG 45 TẬP 02 - ĐINH MẶC - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC - TRUYENHOANGDUNG

CHIẾN THẦN

truyenhoangdung
Tác giả: Đinh Mạc
Thể loại: Ngôn tình hiện đại, huyền ảo

TẬP 02: NỤ HÔN CỦA NGƯỜI MÁY


CHƯƠNG 45 : CHẠY TRỐN KHỎI VÙNG BIỂN ĐẦY NỘ KHÍ 2


Một tiếng thét giận dữ, vang dội như sấm sét, băng qua khoảng cách xa xôi, xuyên qua tầng tầng bóng tối, xé toạc không gian mà đến.


Đám người bán thú hoảng sợ tột độ, Hứa Mộ Triều trợn tròn hai mắt. Là Minh Hoằng!


Mặc dù lúc này thang máy đã lên cao ít nhất là mười kilômét, khoảng cách xa như vậy nhưng cô vẫn không kìm được mà run lẩy bẩy, nắm chặt khẩu súng laser, cảnh giác cao độ.

Không có việc gì đâu, cô tự nhủ, chỉ cần lên được tới mặt đất, ngồi lên chiến xa đi được cả đường bộ lẫn đường thủy, thoát khỏi đảo Tây Vu, quay về đại lục, Minh Hoằng chắc chắn sẽ không thể truy kích bừa bãi.

Chỉ cần lên được mặt đất.

Thế nhưng Hứa Mộ Triều và đám người thú không thể ngờ được rằng, cuộc trốn chạy của bọn họ lại thất bại thảm hại ngay ở giây phút cuối cùng.

Bãi biển chăng đầy đèn pha cường lực, sáng rực như ban ngày. Vị tướng quân mặc bộ quân phục màu xanh trầm mặc chắp tay đứng thẳng. Viên sĩ quan cảnh vệ đứng bên trái hắn ta lên tiếng xin chỉ thị: 

“Tướng quân, chúng ta có nên dùng hỏa tiễn phá tan thang máy đó không?” 

Kẻ phản bội trốn chạy, đáng phải tan xương nát thịt!

Minh Huy lúc này đã không còn là Minh Huy của ngày trước nữa, dù thân hình của cô ta vẫn giống một thiếu nữ mảnh khảnh nhưng trên cổ lại tạm thời gắn một chiếc đầu bằng kim loại khác. Chiếc đầu đó không có chút máu thịt nào, chỉ có khung xương đầu người bằng kim loại trắng bạc, tinh xảo, lạnh lẽo. Cô ta đứng bên cạnh Minh Hoằng, lẳng lặng nói:

 “Để tôi điều khiển hỏa tiễn.”

Minh Hoằng lại không đưa ra chỉ thị gì, mặc cho thời gian từ từ trôi, hắn vẫn trầm mặc một chỗ.

Hắn vừa mới tỉnh lại từ trong “giấc ngủ” đầu tiên của mình. Có lẽ là do tác dụng của dòng điện nên hắn có thể nằm mơ như động vật. Giấc mơ đó rất hỗn loạn và khó hiểu, hắn nghe thấy một giọng nói giống như thở than: 

“Minh Hoằng, làm ơn, hãy thực hiện lí tưởng của ta, chứng minh cho Quốc vương biết...”

 Nhưng hắn không nhìn rõ khuôn mặt của kẻ đang nói, chỉ có giọng nói dịu dàng mà bi thương không ngừng dội vào lỗ tai hắn.

Hắn còn mơ thấy ngày đầu tiên khi thức tỉnh tại đảo Tây Vu, trời xanh, sóng vỗ, bãi cát trắng mịn, hắn thấy mình nằm sõng soài bên bờ biển. Giữa đất trời bao la bát ngát, chỉ có một mình hắn là người máy, và nguyên tắc cơ bản của người máy như thể được khắc ghi một cách rõ nét trong đầu hắn.

Hắn thậm chí còn mơ thấy Hứa Mộ Triều quật cường ngẩng đầu nhìn hắn, gương mặt trắng nõn, đôi môi đỏ hồng. Mà lúc đó cô lại không mặc quần áo, bộ ngực đầy đặn mềm mại, bắp đùi thon thả, hết sức quyến rũ. Hắn vẫn luôn cho rằng mình biết tất cả, từ trong sách, từ trong chip vi mạch của mình. Nhưng khi hắn ôm người phụ nữ này vào lòng, khi cô run rẩy bên cạnh hắn, hắn lại phát hiện, hóa ra người máy bậc nhất sống dưới lòng đất thực chất cũng có chút ngây thơ.

Hắn cũng không đạt tới “đỉnh cao” sinh lí trong trạng thái ngủ như mong muốn, mặc dù giấc mơ này không ngừng lặp đi lặp lại. Song sau khi tỉnh lại, tâm trạng của hắn vui vẻ và bình tĩnh lạ thường. Trực giác mách bảo hắn rằng, hắn còn thiếu sót một vài thứ. Hứa Mộ Triều chính là một trong số đó. Tuy rằng không quan trọng nhưng lại là thứ hắn muốn có được.

“Giết chết những tên khác, bắt sống Hứa Mộ Triều.”

 Hắn thản nhiên nói.

Trong khoảnh khắc Minh Hoằng ra lệnh, thang máy đang lên cao với tốc độ cực nhanh đột nhiên phanh lại. Hứa Mộ Triều cùng đám thuộc hạ chỉ cảm thấy một áp lực rất mạnh ập tới, không chống cự được mà bị hất tung lên trời. Cánh của cô nhanh chóng mở ra, vỗ thật nhanh, tạo lực cản quán tính, giảm tốc độ rơi, một tay tóm lấy A Lệ, tay kia bắt lấy Hắc Kiệt.

Hai gã bán thú còn lại không may mắn được như vậy, đầu bọn họ bị va mạnh vào nóc thang máy cứng hơn thép, vỡ nát, tắt thở ngay tức khắc.

“Chuyện gì xảy ra vậy?”

 Hắc Kiệt tức giận gầm lên.

Chiếc thang đột ngột dừng lại, không đi lên cũng chẳng hạ xuống, cứ như vậy lặng yên bất động, nhốt ba người ở bên trong. Hứa Mộ Triều đột nhiên cảm thấy không ổn. Chiếc thang máy này cũng được chế tạo từ máy móc, cô nhớ khi ở nhà xưởng, Minh Hoằng từng ra lệnh cho một cỗ máy lớn tấn công cô.

Sự lo lắng của cô rất nhanh đã trở thành sự thật.

Trong thang máy khổng lồ tối đen, tiếng cười lạnh lẽo của Minh Hoằng lại lần nữa vang lên, tựa hồ ngay trên đỉnh đầu.

“Hứa, cô phản bội tôi ư?”

Trong lòng Hứa Mộ Triều dâng trào một nỗi tuyệt vọng khôn cùng.

Bốn mặt kim loại bao quanh thang máy nhanh chóng mở ra, cả thang máy lắc lư dữ dội, mặt sàn dưới chân nghiêng hẳn sang một bên, định dồn bọn họ xuống vực sâu đen ngòm.

Hứa Mộ Triều ôm hai thuộc hạ, nhảy lên cao, bay lơ lửng trong đường hầm đen kịt. Bọn họ đành trơ mắt nhìn những khối kim loại màu đen hoàn thành quá trình lắp ráp, theo những tiếng răng rắc cực lớn, chiếc thang máy vốn hình hộp vuông vắn trong nháy mắt đã biến thành một cỗ máy khổng lồ hình lập phương đen bóng với bốn cánh tay to dài hung dữ nhào về phía bọn họ.

Hai bên móng vuốt của cô đều đang quắp người, cô chỉ có thể dựa vào đôi cánh, bay trái lượn phải, liên tiếp tránh những đợt công kích của người máy. Cô muốn lợi dụng kẽ hở để trốn lên mặt đất nhưng bây giờ cả đường hầm đã bị cỗ máy phá hỏng, không còn đường thoát thân nữa.

Cả đêm chiến đấu kịch liệt, thể lực của Hứa Mộ Triều tiêu hao không ít, lại phải cáng đáng sức nặng của hai người nên tốc độ bay lượn tránh đòn của cô rõ ràng đã chậm đi hẳn. Cứ tiếp tục như thế này, bọn họ chắc chắn sẽ chết!

Chợt nghe tiếng Hắc Kiệt giận dữ gầm lên một tiếng, cánh tay trái của Hứa Mộ Triều lập tức buông lỏng. Hắc Kiệt cố tình giãy ra, hắn nâng khẩu đại bác trong tay lên, nhảy tới cánh tay khổng lồ của gã người máy, điên tiết gào lên:

 “Đi mau!”

Hỏa tiễn bắn ra một luồng đạn pháo mạnh như vũ bão, toàn thân gã người máy biến thành một biển lửa. Trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng Hắc Kiệt đâu nữa. Trong lòng Hứa Mộ Triều đau xót khôn nguôi, biết rõ sự hi sinh của Hắc Kiệt không thể nào phá hủy được cỗ máy khổng lồ này, chỉ có thể kéo dài thêm chút ít thời gian mà thôi.

Cô khẽ nghiến răng, cõng A Lệ quay đầu bay xuống phía dưới.

Minh Hoằng đứng bên bãi biển, hài lòng nhìn vào đường hầm đen kịt, trong ánh sáng chói lòa của chiếc đèn pha, xuất hiện một bóng hình bé nhỏ đang lao xuống dưới với tốc độ cực nhanh.

Cô ấy đã trở lại, Minh Hoằng tự nhủ, sau này phải cải tạo thế nào thì cô mới chịu nghe lời đây? Cô đã lừa hắn, từ đầu chí cuối. Nào là thuyết máy móc tối cao, nào là một lòng muốn được cải tạo, đều là giả dối! Đúng là một tên bán thú nhỏ bé đáng ghét!


Nhưng không sao cả, sau một giấc ngủ, hắn đã hiểu rõ thế nào là dục vọng của động vật, thêm vào đó, bản thân hắn cũng không còn là kẻ theo thuyết máy móc tối cao nữa, cũng không cần ép buộc cô làm gì.

Cô vẫn sẽ là vật thí nghiệm tinh xảo nhất, sẽ được cải tạo thành binh sĩ người máy mạnh mẽ và trung thành nhất của hắn. Thân thể của cô cũng sẽ hoàn toàn quy phục, hoàn toàn thuộc về hắn.

“Không cần nổ súng.”

 Minh Hoằng bình thản nói. 

“Cô ấy rất thức thời, sẽ không lấy trứng chọi đá đâu.”

 Tất thảy những gì cô làm khi xuống dưới lòng đất này cũng chỉ vì mạng sống, cho nên lúc này mới bay ngược trở về, không phải vậy sao?

Hàng ngàn hàng vạn người máy im lặng bỏ vũ khí xuống, nhìn bóng dáng nhỏ bé đó bay lượn, từ từ tiến tới gần. Viên sĩ quan cảnh vệ thở phào nhẹ nhõm, một khi bắt được Hứa Mộ Triều, cuộc nổi loạn đêm nay coi như kết thúc.

Thế nhưng khi tới khoảng không cách chỗ bọn họ đứng chưa tới một kilômét, bóng hình đó đột nhiên dừng lại. Minh Hoằng thậm chí có thể thấy rõ trên lưng cô còn cõng thêm một người.

Đôi cánh đỏ tươi chợt vỗ thật mạnh, những chiếc vuốt màu bạc sắc nhọn phản chiếu ánh sáng chói lòa dưới ngọn đèn pha, mái tóc đen dài tung bay trong gió, cơ thể mảnh mai như thể muốn hòa làm một với bóng đêm huyền ảo. Mang theo sự quyết tuyệt, cô như chim nhạn giương cánh giữa không trung, quay đầu, bay thẳng về nơi đại dương sâu thẳm.

“Tướng quân, cô ta chạy mất rồi!”

 Viên sĩ quan cảnh vệ kinh ngạc thốt lên. Đại dương bao la, không có điểm tận cùng, sóng gió đủ để phá hủy bất kì gã người máy khổng lồ nào. Bọn họ chạy trốn về phía đó, chắc chắn sẽ nhận lấy cái chết.


 Bạn đang đọc truyện tại https://truyenhoangdung.blogspot.com/. Cảm ơn bạn đã ghé thăm và theo dõi.


Minh Hoằng nhìn bóng dáng càng ngày càng xa của cô, chỉ biết ngẩn người, không hạ lệnh bắn. Song khi hắn nhìn thấy trên mặt biển rộng lớn vô biên cách đó vài cây số, bóng dáng nhỏ bé ấy dường như đang bị những cơn sóng dữ trùng trùng bao phủ, trên gương mặt lạnh lùng rốt cuộc cũng dâng trào sự phẫn nộ.

Cô thà chết chứ không trở lại bên hắn sao?

truyenhoangdung.blogspot.com






No comments

Powered by Blogger.