CHIẾN THẦN - CHƯƠNG 107 TẬP 05 - ĐINH MẶC - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC - TRUYENHOANGDUNG
CHIẾN THẦN
Tác giả: Đinh Mạc
Thể loại: Ngôn tình hiện đại, huyền ảo
TẬP 05: ĐẠI LỤC NGỦ SAY
CHƯƠNG 107: SAU KHI VƯỢT QUA GIỚI HẠN
Chưa bao giờ mùa đông ở đại lục lại lạnh giá như năm nay. Những cơn bão tuyết tựa
hồ vĩnh viễn không bao giờ ngừng, khiến toàn bộ khu căn cứ chìm trong một màn
tuyết dày, trắng xóa. Tiết trời này thật khiến người ta chẳng làm gì cũng cảm
thấy mệt mỏi.
Nguyên soái thức trắng đêm làm việc nhưng lại không có vẻ uể oải chút nào. Anh ngước mắt nhìn về phía tòa nhà xa xa, nơi đã bị tuyết bao phủ, chỉ còn lại một màu trắng toát lạnh lẽo, ngay cả song cửa cũng đọng tuyết, tỏa ra hơi lạnh mơ hồ.
Người hầu đưa bữa sáng đến, theo ánh mắt của anh, liếc ra phía ngoài cửa sổ, chậm rãi nói:
Nguyên soái thức trắng đêm làm việc nhưng lại không có vẻ uể oải chút nào. Anh ngước mắt nhìn về phía tòa nhà xa xa, nơi đã bị tuyết bao phủ, chỉ còn lại một màu trắng toát lạnh lẽo, ngay cả song cửa cũng đọng tuyết, tỏa ra hơi lạnh mơ hồ.
Người hầu đưa bữa sáng đến, theo ánh mắt của anh, liếc ra phía ngoài cửa sổ, chậm rãi nói:
“Tối hôm qua, Thiếu tướng Hứa báo cáo xong rồi về phòng ngay, nghe nói
đến giờ vẫn chưa dậy. Tôi nghĩ chắc là cô ấy quá mệt mỏi nên dặn cảnh vệ đừng
quấy rầy cô ấy.”
Nguyên soái khẽ gật đầu, cúi xuống nhìn khay đồ ăn trong tay người hầu. Người hầu lập tức nói:
Nguyên soái khẽ gật đầu, cúi xuống nhìn khay đồ ăn trong tay người hầu. Người hầu lập tức nói:
“Lúc nào cô ấy thức dậy sẽ có người mang đồ ăn đến cho cô ấy
ngay.”
Nguyên soái nhìn người hầu do chính tay cha mình cẩn trọng lựa chọn, đã ở bên anh từ lúc anh còn nhỏ xíu, khẽ khàng cất lời:
Nguyên soái nhìn người hầu do chính tay cha mình cẩn trọng lựa chọn, đã ở bên anh từ lúc anh còn nhỏ xíu, khẽ khàng cất lời:
“Có phải sự quan tâm của tôi
dành cho cô ấy đã vượt quá giới hạn của cấp trên đối với cấp dưới rồi không?”
Người hầu lắc đầu, nói:
Người hầu lắc đầu, nói:
“Mọi chuyện Nguyên soái làm đều không hề vượt quá giới
hạn.”
Nguyên soái không nói thêm gì nữa, chỉ lẳng lặng nhìn cánh cửa sổ đang đóng chặt phía xa xa. Cánh cửa bị tuyết phủ trắng xóa, hoa văn điêu khắc trên đó cũng hết sức đơn giản, thế nhưng dưới màn mưa tuyết dày đặc lại trở nên vô cùng sinh động.
Một lúc sau, người hầu đang chuẩn bị lui ra ngoài, lại nghe thấy Nguyên soái khẽ lẩm bẩm:
Nguyên soái không nói thêm gì nữa, chỉ lẳng lặng nhìn cánh cửa sổ đang đóng chặt phía xa xa. Cánh cửa bị tuyết phủ trắng xóa, hoa văn điêu khắc trên đó cũng hết sức đơn giản, thế nhưng dưới màn mưa tuyết dày đặc lại trở nên vô cùng sinh động.
Một lúc sau, người hầu đang chuẩn bị lui ra ngoài, lại nghe thấy Nguyên soái khẽ lẩm bẩm:
“Nên làm như thế nào đây?”
Đối lập với tiết trời lạnh giá bên ngoài cửa sổ là những màn nóng bỏng bên trong phòng ngủ của Hứa Mộ Triều.
Lúc này đã là chín giờ tối, vậy là đã mười tám tiếng trôi qua.
Cho dù có sức chiến đấu đứng đầu thú tộc nhưng Hứa Mộ Triều vẫn cảm thấy mệt mỏi không sao chịu nổi. Còn vua zombie thì vẫn tràn trề sinh lực, không có chút uể oải, rã rời. Trong lúc Hứa Mộ Triều nằm nghỉ, anh ta yên lặng chăm chú ngắm nhìn cô, hít hà mái tóc và thưởng thức mùi thơm từ cơ thể cô, khi không kìm được nữa, anh ta lại tiếp tục thể hiện tình cảm mãnh liệt của mình.
Thẩm Mặc Sơ quấn lấy cô không rời. Trong giây phút đó, anh ta liếc nhìn cơ thể hai người qua tấm gương to, thấy sự mãn nguyện của cô và sự thỏa mãn của anh ta đã hòa làm một.
Từ lúc trở thành bán thú, dục vọng của Hứa Mộ Triều luôn bị ý chí kìm hãm mãnh liệt, không ngờ dưới sự dịu dàng của vua zombie, lại bùng nổ một cách mạnh mẽ đến vậy. Cô nằm trong vòng tay siết chặt của anh ta, chỉ cảm thấy ngay cả những ngón chân cũng rã rời như thể không còn là của mình nữa.
Quấn quýt suốt một ngày một đêm, vua zombie rốt cuộc cũng hài lòng, không tiếp tục đòi hỏi nữa.
“Bán thú bé bỏng… Cả đời này, cả ngày lẫn đêm, em đều là của anh.”
Đối lập với tiết trời lạnh giá bên ngoài cửa sổ là những màn nóng bỏng bên trong phòng ngủ của Hứa Mộ Triều.
Lúc này đã là chín giờ tối, vậy là đã mười tám tiếng trôi qua.
Cho dù có sức chiến đấu đứng đầu thú tộc nhưng Hứa Mộ Triều vẫn cảm thấy mệt mỏi không sao chịu nổi. Còn vua zombie thì vẫn tràn trề sinh lực, không có chút uể oải, rã rời. Trong lúc Hứa Mộ Triều nằm nghỉ, anh ta yên lặng chăm chú ngắm nhìn cô, hít hà mái tóc và thưởng thức mùi thơm từ cơ thể cô, khi không kìm được nữa, anh ta lại tiếp tục thể hiện tình cảm mãnh liệt của mình.
Thẩm Mặc Sơ quấn lấy cô không rời. Trong giây phút đó, anh ta liếc nhìn cơ thể hai người qua tấm gương to, thấy sự mãn nguyện của cô và sự thỏa mãn của anh ta đã hòa làm một.
Từ lúc trở thành bán thú, dục vọng của Hứa Mộ Triều luôn bị ý chí kìm hãm mãnh liệt, không ngờ dưới sự dịu dàng của vua zombie, lại bùng nổ một cách mạnh mẽ đến vậy. Cô nằm trong vòng tay siết chặt của anh ta, chỉ cảm thấy ngay cả những ngón chân cũng rã rời như thể không còn là của mình nữa.
Quấn quýt suốt một ngày một đêm, vua zombie rốt cuộc cũng hài lòng, không tiếp tục đòi hỏi nữa.
“Bán thú bé bỏng… Cả đời này, cả ngày lẫn đêm, em đều là của anh.”
Anh ta ôm cô
lên, nói:
“Ngoan nào, chúng ta đi tắm nhé!”
Cô mở đôi mắt mịt mờ như có màn sương bao phủ ra, vòng tay ôm chặt lấy cổ anh ta, vùi đầu vào lồng ngực rắn chắc của anh ta. Động tác nhỏ xuất phát từ bản năng này lại khiến vua zombie không kìm được, cúi đầu hôn lên bờ môi bỏng rát của cô. Mãi đến khi cô thở hổn hển, anh ta mới rời ra.
Nhưng khi nhìn thấy cơ thể trắng nõn, mịn màng của cô thoắt ẩn thoắt hiện trong làn nước ấm, năng lực kiềm chế của vua zombie bỗng nhiên tan thành mây khói. Ngước đôi mắt màu xanh lá, sáng lấp lánh lên, anh ta bật cười, nói:
Cô mở đôi mắt mịt mờ như có màn sương bao phủ ra, vòng tay ôm chặt lấy cổ anh ta, vùi đầu vào lồng ngực rắn chắc của anh ta. Động tác nhỏ xuất phát từ bản năng này lại khiến vua zombie không kìm được, cúi đầu hôn lên bờ môi bỏng rát của cô. Mãi đến khi cô thở hổn hển, anh ta mới rời ra.
Nhưng khi nhìn thấy cơ thể trắng nõn, mịn màng của cô thoắt ẩn thoắt hiện trong làn nước ấm, năng lực kiềm chế của vua zombie bỗng nhiên tan thành mây khói. Ngước đôi mắt màu xanh lá, sáng lấp lánh lên, anh ta bật cười, nói:
“Thì ra anh
lại yêu em nhiều đến vậy, Hứa Mộ Triều à.”
Hứa Mộ Triều nghe thấy vậy thì cũng mỉm cười.
Hứa Mộ Triều nghe thấy vậy thì cũng mỉm cười.
“Em nghĩ em không yêu anh, Thẩm Mặc
Sơ, thế nhưng em lại yêu vua zombie.”
Vua zombie yên lặng trong chốc lát rồi đặt cô vào giữa bồn tắm, bàn tay quen thuộc khẽ ve vuốt tấm lưng trần của cô, sự va chạm lúc này so với những lần trước lại càng thêm mãnh liệt.
Mãi đến khi cô thở hổn hển, mềm nhũn trong lòng vua zombie, anh ta mới đưa tay khẽ nâng khuôn mặt trong sáng của cô lên.
“Chúng ta cùng đi giết Cố Triệt, sau đó mãi mãi ở bên nhau, được không?”
“Được, vua zombie.
Thế trận ở tiền tuyến đang rơi vào tình trạng vô cùng khó khăn, đáng lo ngại. Trong đêm đông lạnh giá, căn cứ chỉ huy của loài người chìm trong vẻ tĩnh mịch, cô liêu.
Sau khi đã nghỉ ngơi một chút vào lúc chiều, Cố Triệt lại đến trước bản đồ tác chiến, căn cứ vào báo cáo tiền tuyết gửi về, anh tự suy nghĩ sách lược hành quân tiếp theo. Tiểu Bạch vẫn luôn hí hửng chạy tới chạy lui bên chân anh, tựa hồ đã quen với tính cách lạnh lùng của anh.
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng mở cửa, ngay sau đó là tiếng bước chân nhẹ nhàng vọng vào, Cố Triệt không khỏi khựng người lại.
“Ngài lại làm việc đến tận bây giờ sao?”
Vua zombie yên lặng trong chốc lát rồi đặt cô vào giữa bồn tắm, bàn tay quen thuộc khẽ ve vuốt tấm lưng trần của cô, sự va chạm lúc này so với những lần trước lại càng thêm mãnh liệt.
Mãi đến khi cô thở hổn hển, mềm nhũn trong lòng vua zombie, anh ta mới đưa tay khẽ nâng khuôn mặt trong sáng của cô lên.
“Chúng ta cùng đi giết Cố Triệt, sau đó mãi mãi ở bên nhau, được không?”
“Được, vua zombie.
Thế trận ở tiền tuyến đang rơi vào tình trạng vô cùng khó khăn, đáng lo ngại. Trong đêm đông lạnh giá, căn cứ chỉ huy của loài người chìm trong vẻ tĩnh mịch, cô liêu.
Sau khi đã nghỉ ngơi một chút vào lúc chiều, Cố Triệt lại đến trước bản đồ tác chiến, căn cứ vào báo cáo tiền tuyết gửi về, anh tự suy nghĩ sách lược hành quân tiếp theo. Tiểu Bạch vẫn luôn hí hửng chạy tới chạy lui bên chân anh, tựa hồ đã quen với tính cách lạnh lùng của anh.
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng mở cửa, ngay sau đó là tiếng bước chân nhẹ nhàng vọng vào, Cố Triệt không khỏi khựng người lại.
“Ngài lại làm việc đến tận bây giờ sao?”
Người đó cất tiếng nói trong trẻo, dịu
dàng.
“Tôi mang đồ ăn khuya người hầu chuẩn bị vào cho ngài.”
Anh quay đầu lại, nhìn cô gái với mái tóc dài buông xõa trên vai. Khuôn mặt trong sáng như ngọc của cô hình như hơi khác so với lúc trước, tựa hồ có một màn sương mỏng mờ mờ ảo ảo bao phủ dung nhan kiều diễm, khiến tâm tình người đối diện không khỏi rung động.
Anh đi tới, ngồi xuống trước bàn làm việc. Tiểu Bạch mỗi lần thấy cô tới là lại vui mừng chạy đến, không hiểu sao hôm nay nhác thấy bóng cô là nó liền chui tọt vào gầm sô pha, không thấy bò ra nữa.
Cô cụp mắt xuống, khẽ khàng để mấy món ăn trông rất bắt mắt lên bàn làm việc cùa anh. Khi cô xoay người, để bát cháo dinh dưỡng nóng hổi xuống trước mặt anh, anh liền nhìn thấy những ngón tay nhỏ nhắn, trắng như ngọc của cô nổi bật trên chiếc bát sứ men xanh, mái tóc đen dài, mềm mại cũng phất qua bờ vai anh.
Hứa Mộ Triều không hề biết, thế giới của Cố Nguyên soái, trong khoảnh khắc đó đã dừng lại trong một giây.
Anh yên lặng giơ tay lên, đợi cô buông chiếc bát ra liền nhẹ nhàng nắm lấy những ngón tay mềm mại như đang cố tình trêu đùa người ta trong bóng đêm. Anh ngước đôi mắt đen láy, thâm trầm nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của cô. Trong mắt vị thống lĩnh loài người, lần đầu tiên vì một cô gái mà lộ ra thần thái kiên định như vậy.
Đúng vậy, anh không biết dùng lời lẽ để bày tỏ, cũng chẳng đủ đa tình để ngả ngớn trêu đùa cô, đối với Cố Nguyên soái – người từng bước qua cửa tử nghìn vạn lần – động tác này đã được coi là quá giới hạn. Cùng với sự kiên định của anh, những ngón tay trắng trẻo cũng giữ chặt lấy bàn tay cô, giống như một lời tuyên ngôn mơ hồ mà vô cùng vững chãi.
Mà cơ thể của cô cũng khẽ run lên dưới sự đụng chạm của anh. Cô cụp mắt xuống, giấu đi những cảm xúc kì lạ dưới hàng mi cong dài.
“Anh ăn chút gì đi.”
Anh quay đầu lại, nhìn cô gái với mái tóc dài buông xõa trên vai. Khuôn mặt trong sáng như ngọc của cô hình như hơi khác so với lúc trước, tựa hồ có một màn sương mỏng mờ mờ ảo ảo bao phủ dung nhan kiều diễm, khiến tâm tình người đối diện không khỏi rung động.
Anh đi tới, ngồi xuống trước bàn làm việc. Tiểu Bạch mỗi lần thấy cô tới là lại vui mừng chạy đến, không hiểu sao hôm nay nhác thấy bóng cô là nó liền chui tọt vào gầm sô pha, không thấy bò ra nữa.
Cô cụp mắt xuống, khẽ khàng để mấy món ăn trông rất bắt mắt lên bàn làm việc cùa anh. Khi cô xoay người, để bát cháo dinh dưỡng nóng hổi xuống trước mặt anh, anh liền nhìn thấy những ngón tay nhỏ nhắn, trắng như ngọc của cô nổi bật trên chiếc bát sứ men xanh, mái tóc đen dài, mềm mại cũng phất qua bờ vai anh.
Hứa Mộ Triều không hề biết, thế giới của Cố Nguyên soái, trong khoảnh khắc đó đã dừng lại trong một giây.
Anh yên lặng giơ tay lên, đợi cô buông chiếc bát ra liền nhẹ nhàng nắm lấy những ngón tay mềm mại như đang cố tình trêu đùa người ta trong bóng đêm. Anh ngước đôi mắt đen láy, thâm trầm nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc của cô. Trong mắt vị thống lĩnh loài người, lần đầu tiên vì một cô gái mà lộ ra thần thái kiên định như vậy.
Đúng vậy, anh không biết dùng lời lẽ để bày tỏ, cũng chẳng đủ đa tình để ngả ngớn trêu đùa cô, đối với Cố Nguyên soái – người từng bước qua cửa tử nghìn vạn lần – động tác này đã được coi là quá giới hạn. Cùng với sự kiên định của anh, những ngón tay trắng trẻo cũng giữ chặt lấy bàn tay cô, giống như một lời tuyên ngôn mơ hồ mà vô cùng vững chãi.
Mà cơ thể của cô cũng khẽ run lên dưới sự đụng chạm của anh. Cô cụp mắt xuống, giấu đi những cảm xúc kì lạ dưới hàng mi cong dài.
“Anh ăn chút gì đi.”
Cô thấp giọng nói, như thể ngượng ngùng, lại có chút căng
thẳng.
Anh gật đầu, bưng bát cháo lên, xúc từng thìa, một lát sau đã ăn hết. Bàn tay kia của anh vẫn nắm chặt tay cô, kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình.
Ánh mắt của anh lẳng lặng lướt qua cô, cô ngồi bên cạnh anh, vẻ dịu dàng mà e thẹn ấy khiến trong lòng anh bất giác dấy lên một niềm vui lạ lùng. Có điều anh sớm đã quên mất một điều, cô vốn là người rất giỏi trong việc che giấu cảm xúc của bản thân.
“Ngày nào anh cũng ăn muộn như thế là không tốt đâu, về sau nên ăn sớm hơn một chút.”
Anh gật đầu, bưng bát cháo lên, xúc từng thìa, một lát sau đã ăn hết. Bàn tay kia của anh vẫn nắm chặt tay cô, kéo cô ngồi xuống bên cạnh mình.
Ánh mắt của anh lẳng lặng lướt qua cô, cô ngồi bên cạnh anh, vẻ dịu dàng mà e thẹn ấy khiến trong lòng anh bất giác dấy lên một niềm vui lạ lùng. Có điều anh sớm đã quên mất một điều, cô vốn là người rất giỏi trong việc che giấu cảm xúc của bản thân.
“Ngày nào anh cũng ăn muộn như thế là không tốt đâu, về sau nên ăn sớm hơn một chút.”
Cô cúi đầu, dịu dàng nói.
“… Ừm.”
“Chiến đấu cũng không cần liều mạng như vậy, anh là thủ lĩnh của loài người, nếu bị thương thì biết làm thế nào.”
“… Ừm”
“Anh thật không cẩn thận gì cả, cổ áo bị dính cháo kìa.”
“… Ừm.”
“Chiến đấu cũng không cần liều mạng như vậy, anh là thủ lĩnh của loài người, nếu bị thương thì biết làm thế nào.”
“… Ừm”
“Anh thật không cẩn thận gì cả, cổ áo bị dính cháo kìa.”
Cuối cùng cô cũng ngẩng
đầu lên, trong đôi mắt đen láy ánh lên những tia chân tình.
“Để tôi… lau giúp
anh.”
“… Ừm”
Cô chậm rãi áp vào lồng ngực anh, hơi thở tươi mát mà lạnh lẽo, đầy nam tính của anh gần ngay gang tấc. Tay cô chậm rãi tiếp cận cổ họng anh. Mà từ nãy đến giờ, anh chỉ lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt chăm chú mà vô cùng trìu mến.
“Phập!”
Một tiếng động rất nhỏ vang lên.
Chính là lưỡi dao sắc bén đâm vào da thịt.
Con ngươi của Cố Triệt đột nhiên co lại. Ở khoảng cách gần như vậy, đối phương lại là một cao thủ như Hứa Mộ Triều, một đòn vốn dĩ nhắm ngay cổ họng lại bị Cố Triệt trong trạng thái không chút phòng bị tránh được với một tốc độ phi thường. Có điều, mũi dao nhọn giấu trong tay áo của cô cũng kịp thời đâm sâu vào bả vai trái của anh.
“Rầm!”
“… Ừm”
Cô chậm rãi áp vào lồng ngực anh, hơi thở tươi mát mà lạnh lẽo, đầy nam tính của anh gần ngay gang tấc. Tay cô chậm rãi tiếp cận cổ họng anh. Mà từ nãy đến giờ, anh chỉ lẳng lặng nhìn cô, ánh mắt chăm chú mà vô cùng trìu mến.
“Phập!”
Một tiếng động rất nhỏ vang lên.
Chính là lưỡi dao sắc bén đâm vào da thịt.
Con ngươi của Cố Triệt đột nhiên co lại. Ở khoảng cách gần như vậy, đối phương lại là một cao thủ như Hứa Mộ Triều, một đòn vốn dĩ nhắm ngay cổ họng lại bị Cố Triệt trong trạng thái không chút phòng bị tránh được với một tốc độ phi thường. Có điều, mũi dao nhọn giấu trong tay áo của cô cũng kịp thời đâm sâu vào bả vai trái của anh.
“Rầm!”
Một tiếng động lớn vang lên. Chỉ trong nháy mắt theo phản xạ có điều kiện,
Cố Triệt đã đánh cô một chưởng vào giữa ngực khiến cả người cô bắn ra xa, đập mạnh
vào vách tường kim loại trong phòng.
Ngay lập tức trong khoảnh khắc ấy, bóng người màu lam đậm đứng bật dậy, dùng tốc độ nhanh hơn cả tên bắn, chạy về phía Hứa Mộ Triều. Mặc kệ bả vai đang đầm đìa máu, anh ôm cô vào lòng thật chặt, rồi cả hai ngã lăn ra đất.
“Mộ Triều…”
Ngay lập tức trong khoảnh khắc ấy, bóng người màu lam đậm đứng bật dậy, dùng tốc độ nhanh hơn cả tên bắn, chạy về phía Hứa Mộ Triều. Mặc kệ bả vai đang đầm đìa máu, anh ôm cô vào lòng thật chặt, rồi cả hai ngã lăn ra đất.
“Mộ Triều…”
Trong đôi mắt sắc lạnh ánh lên nỗi kinh hoàng, đau đớn đến thấu
tim.
Hóa ra… hóa ra đôi mắt của cô sớm đã tối tăm như sắc trời vào đông.
Anh một tay ôm cô, một tay rút con dao găm ra khỏi bả vai mình. Máu theo vết thương hở tuôn ra xối xả, tựa như một đóa hoa xuân nở rộ nơi bả vai cường tráng của anh. Đòn đánh ban nãy của anh vốn là đòn trí mạng, vậy nhưng trong khoảnh khắc chạm vào cơ thể cô, lại gắng sức giảm bớt hơn nửa lực đạo.
Cô vẫn có thể đánh trả anh. Thế nhưng cô lại như ngây dại, cả người mềm nhũn, gục vào lòng anh, đôi mắt tối tăm như thể trống rỗng, vô hồn, cứ thản nhiên nhìn anh. Cô hệt như một con rối không có linh hồn.
Anh lùi lại, nhẹ nhàng đặt cô lên sô pha, sau đó quay người định gọi người hầu, nhưng thân hình cao lớn của anh bỗng nhiên trở nên cứng đờ. Anh bất giác quay lại nhìn cô.
Ánh mắt của cô vẫn vô hồn như cũ, cô cất giọng trầm thấp, âm u như loài ma quỷ:
Hóa ra… hóa ra đôi mắt của cô sớm đã tối tăm như sắc trời vào đông.
Anh một tay ôm cô, một tay rút con dao găm ra khỏi bả vai mình. Máu theo vết thương hở tuôn ra xối xả, tựa như một đóa hoa xuân nở rộ nơi bả vai cường tráng của anh. Đòn đánh ban nãy của anh vốn là đòn trí mạng, vậy nhưng trong khoảnh khắc chạm vào cơ thể cô, lại gắng sức giảm bớt hơn nửa lực đạo.
Cô vẫn có thể đánh trả anh. Thế nhưng cô lại như ngây dại, cả người mềm nhũn, gục vào lòng anh, đôi mắt tối tăm như thể trống rỗng, vô hồn, cứ thản nhiên nhìn anh. Cô hệt như một con rối không có linh hồn.
Anh lùi lại, nhẹ nhàng đặt cô lên sô pha, sau đó quay người định gọi người hầu, nhưng thân hình cao lớn của anh bỗng nhiên trở nên cứng đờ. Anh bất giác quay lại nhìn cô.
Ánh mắt của cô vẫn vô hồn như cũ, cô cất giọng trầm thấp, âm u như loài ma quỷ:
“Đúng vậy, tôi đã hạ độc vào bát cháo đó.”
Là loại kịch độc đủ để người có sức chiến đấu đứng đầu đại lục phải không ngừng chảy máu mà chết.
Đúng lúc ấy, cửa phòng bỗng nhiên bị ai đó khẽ khàng đẩy ra rồi lập tức khép lại.
“Rầm!”
Là loại kịch độc đủ để người có sức chiến đấu đứng đầu đại lục phải không ngừng chảy máu mà chết.
Đúng lúc ấy, cửa phòng bỗng nhiên bị ai đó khẽ khàng đẩy ra rồi lập tức khép lại.
“Rầm!”
Một thân hình cao lớn ngã xuống đất, bất tỉnh. Đó chính là người hầu cận
của Cố Triệt. Hai mắt anh ta nhắm nghiền, không biết còn sống hay đã chết.
Sau đó là mấy thân hình cao lớn vụt bước vào. Dưới sự trợ giúp của Hứa Mộ Triều, bọn họ dễ dàng thoát khỏi sự canh phòng nghiêm mật, lẳng lặng tấn công đội ngũ người hầu, lính gác của Cố Triệt rồi đột nhập vào phòng anh.
“Cố Triệt!”
Sau đó là mấy thân hình cao lớn vụt bước vào. Dưới sự trợ giúp của Hứa Mộ Triều, bọn họ dễ dàng thoát khỏi sự canh phòng nghiêm mật, lẳng lặng tấn công đội ngũ người hầu, lính gác của Cố Triệt rồi đột nhập vào phòng anh.
“Cố Triệt!”
Vua zombie cất giọng bình thản mà vô tình.
“Tao tới để lấy đầu
mày.”
Ánh mắt vua zombie lướt qua người Cố Triệt, sau đó dừng lại trên người Hứa Mộ Triều. Anh ta có chút sửng sốt.
Đó là thần sắc mà anh ta chưa bao giờ nhìn thấy. Cô của đêm hôm qua có vẻ hờ hững bẩm sinh của zombie nhưng thân thể lại vô cùng nóng bỏng, sắc xanh trong mắt như có ánh lửa thiêu đót, vô cùng quyến rũ và mê đắm. Thế nhưng hôm nay, cô lại giống như một xác chết, nằm đờ đẫn trên sô pha, hai mắt tối đen, u ám và vô hồn.
“Mộ Triều.”
Ánh mắt vua zombie lướt qua người Cố Triệt, sau đó dừng lại trên người Hứa Mộ Triều. Anh ta có chút sửng sốt.
Đó là thần sắc mà anh ta chưa bao giờ nhìn thấy. Cô của đêm hôm qua có vẻ hờ hững bẩm sinh của zombie nhưng thân thể lại vô cùng nóng bỏng, sắc xanh trong mắt như có ánh lửa thiêu đót, vô cùng quyến rũ và mê đắm. Thế nhưng hôm nay, cô lại giống như một xác chết, nằm đờ đẫn trên sô pha, hai mắt tối đen, u ám và vô hồn.
“Mộ Triều.”
Anh ta cất tiếng gọi.
“Đến đây với tôi.”
Vậy nhưng Hứa Mộ Triều lại không có bất cứ phản ứng nào.
“Mày đã làm gì cô ấy?”
Vậy nhưng Hứa Mộ Triều lại không có bất cứ phản ứng nào.
“Mày đã làm gì cô ấy?”
Giọng nói của Cố Triệt hết sức lạnh lùng, ẩn chứa nỗi
căm hận đủ để khiến bất cứ kẻ nào cũng phải run rẩy. Máu tươi vẫn không ngừng rỉ
ra từ vết thương trên vai anh, chất kịch độc trong dạ dày cũng theo các mạch
máu lan ra toàn thân. Cơ thể anh hơi nghiêng ngả, sắc mặt cũng trở nên trắng bệch,
vậy nhưng vẻ anh tuấn, kiên cường vẫn không vì thế mà bị lu mờ.
Anh nhìn chằm chằm vào vua zombie, không chút sợ hãi.
“Tao và cô ấy sẽ ở bên nhau mãi mãi.”
Anh nhìn chằm chằm vào vua zombie, không chút sợ hãi.
“Tao và cô ấy sẽ ở bên nhau mãi mãi.”
Vua zombie nhìn sắc mặt càng lúc càng trắng
bệch của thủ lĩnh loài người, nhếch môi cười.
“Còn mày, mày sẽ cùng diệt vong với
loài người.”
Nói rồi, anh ta phất tay, vài tên zombie phía sau lập tức tiến lên bao vây Cố Triệt.
Phía sau Cố Triệt, Hứa Mộ Triều vẫn nằm im trên sô pha, đôi mắt mở to vô hồn, tựa như không hề nghe được hiệu lệnh của vua zombie, cũng không nhìn thấy bóng dáng cô đơn, bất khuất sừng sững của Cố Triệt.
Nói rồi, anh ta phất tay, vài tên zombie phía sau lập tức tiến lên bao vây Cố Triệt.
Phía sau Cố Triệt, Hứa Mộ Triều vẫn nằm im trên sô pha, đôi mắt mở to vô hồn, tựa như không hề nghe được hiệu lệnh của vua zombie, cũng không nhìn thấy bóng dáng cô đơn, bất khuất sừng sững của Cố Triệt.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment