BIỂN QUÁI VẬT - CHƯƠNG 11 - Percy Jackson và các vị thần trên đỉnh Olympus - Rick Riordan
BIỂN QUÁI VẬT
Tác giả : Rick Riordan
Thuộc series Percy Jackson và các vị thần trên đỉnh Olympus (tập 02)
PHẦN 5.
TÔI CÓ BẠN CÙNG PHÒNG MỚI
CHƯƠNG 11:
Việc đầu độc chắc chắn là việc làm của ông ta. Ai lại có thể hèn hạ khi
tấn công cây của Thalia, thứ duy nhất còn sót lại của một người anh hùng đã hy
sinh mạng sống để cứu lấy bạn bè mình như thế?
Annabeth đang gắng hết sức để không bật khóc. Bác Chiron lau nước mắt
trên má cô ấy. “Hãy ở lại cùng Percy, cháu gái à,” bác ấy nói. “Hãy giúp cậu ấy
được an toàn. Hãy nhớ lấy - Lời Sấm Truyền!”
“Cháu, cháu nhớ.”
“Ừm…” tôi cất tiếng. “Đó có phải là lời tiên tri cực kỳ nguy hiểm có
dính dáng đến cháu, nhưng các thần đã cấm bác nói cho cháu phải không ạ?”
Không ai đáp cả.
“Được rồi,” tôi càu nhàu. “Cháu chỉ hỏi thôi.”
“Bác Chiron…” Annabeth cất tiếng. “Bác từng nói với cháu rằng các thần
cho phép bác bất tử tới lúc nào họ còn cần bác để huấn luyện các anh hùng. Nếu
giờ đây họ sa thải bác khỏi trại thì…”
“Cháu hãy thề gắng hết sức mình để giúp cho Percy vượt qua nguy hiểm
đi!” Bác Chiron khăng khăng. “Hãy thề trên dòng sông Styx.”
“Cháu, cháu xin thề trên dòng sông Styx,” Annabeth nói.
Sấm ầm ầm bên ngoài.
“Tốt lắm!” Bác Chiron nói. Nom bác ấy có vẻ thoải mái hơn phần nào. “Có
lẽ tên bác sẽ được trong sạch và bác sẽ trở lại. Nhưng từ giờ cho tới đó, bác sẽ
đi thăm mấy người bà con ở Everglades. Có thể họ biết đôi chút về phương thức cứu
chữa cho cái cây bị đầu độc mà bác đã quên mất. Dù sao bác cũng bị đày đi xa
cho tới khi vấn đề được giải quyết… cách này hay cách khác.”
Annabeth nghẹn ngào. Bác Chiron lúng túng vỗ lên vai cô ấy. “Nào, bây
giờ bác phải giao phó sự an toàn của các cháu cho ngài D và người điều khiển
các hoạt động mới. Chúng ta hy vọng… hừm, họ sẽ không phá hủy trại nhanh như
bác e sợ.”
“Nhân tiện cho cháu hỏi gã Tantalus là ai thế?” Tôi nài nỉ. “Gã ấy từ
đâu đến mà chiếm lấy việc của bác thế?”
Một tiếng tù và bằng xà cừ vang lên khắp thung lũng. Tôi đã không nhận
ra trời tối nhanh như vậy. Đã đến giờ các trại viên tập trung ăn tối.
“Đi đi,” bác Chiron nói. “Cháu sẽ gặp ông ấy ở đình. Bác sẽ liên lạc với
mẹ cháu, Percy à, và sẽ cho bà ấy biết rằng cháu đã an toàn. Ắt hẳn bà ấy đang
lo lắng lắm. Hãy nhớ những gì bác cảnh báo. Cháu đang cực kỳ nguy hiểm. Đừng
bao giờ nghĩ rằng vị thần Titan đó không còn nhớ đến cháu!”
Rồi bác Chiron lọc cọc ra khỏi phòng và đi về phía cuối hành lang.
Tyson gọi với sau lưng bác ấy, “Ngựa con! Đừng đi!”
Tôi nhận ra rằng mình đã quên mất không nói với bác Chiron về cơn ác mộng
của tôi về Grover. Nhưng giờ đã quá muộn. Người thầy giáo tốt nhất mà tôi từng
có đã đi rồi. Có lẽ đó lại là điều tốt.
Tyson bắt đầu khóc lóc tương tự như Annabeth vậy.
Tôi cố gắng nói với họ rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi, nhưng tôi không tin
vào điều đó.
Mặt trời đang xuống dần sau đình ăn tối khi các trại viên lục tục từ
nhà tiến đến đó. Chúng tôi đứng dưới cái bóng của một cái cột bằng đá cẩm thạch
và ngắm nghía mọi người đang tụ họp. Annabeth vẫn bị sốc nhưng cô ấy hứa sẽ nói
chuyện với chúng tôi sau. Rồi cô ấy bỏ đi để gia nhập vào đám anh chị em ruột đến
từ nhà thần Athena. Đó là một tá con trai và gái đều có mái tóc vàng và đôi mắt
xám giống cô ấy. Annabeth không phải lớn nhất hội nhưng cô ấy từng ở trại nhiều
mùa hè hơn bất kỳ ai. Bạn có thể nói điều đó khi nhìn vòng cổ trại của cô ấy -
mỗi hè một chuỗi vòng và Annabeth có sáu chuỗi tất cả. Không ai nghi ngờ về quyền
dẫn đầu của cô ấy.
Tiếp đó là Clarisse dẫn đầu nhà thần Ares. Một tay cô ta treo lên, trên
má còn một vết thương nom rất kinh. Nhưng mặt khác cuộc đọ sức giữa cô ta với
lũ bò đồng không có vể khiến cô phải bối rối. Ai đó đã gắn một mảnh giấy có ghi
“HÃY RỐNG LÊN, CÔ GÁI!” vào ngay sau lưng cô ta. Nhưng không ai trong nhà cô ta
chịu nhắc với cô ta về điều này.
Ngay sau nhà thần Ares là một đám gồm sáu đứa do Charles Beckendorf - một
đứa trẻ mười lăm tuổi người Mỹ gốc Phi to lớn - dẫn đầu đến thừ nhà thần
Hephaestus. Cậu ta có đôi bàn tay to bằng găng tay của người bắt bóng chày, một
gương mặt nặng nề và mắt lác do nhìn vào lò rèn suốt ngày. Cậu ta khá dễ thương
khi bạn biết rõ cậu ta. Nhưng không ai chịu gọi cậu ta là Charlie, Chuck hoặc
Charles. Hầu hết mọi người gọi cậu ta là Beckendorf. Có tin đồn rằng cậu ta có
thể làm bất cứ vật gì. Nếu cho cậu ta một thanh kim loại, cậu ta có thể tạo ra
một thanh kiếm sắc như dao cạo hoặc một con robot chiến binh, hoặc một bể nước
cho chim tắm trong vườn bà ngoại bạn. Cậu ta có thể làm bất cứ thứ gì bạn cần.
Con cái của các nhà khác như Demeter, Apollo, Aphrodite, Dionysus cũng
đã tới đông đủ. Các nữ thùy thần cũng đã đến bằng xuồng. Các nữ thần cây đi ra
từ các cây. Từ đồng cỏ, một tá thần rừng - những người nhắc nhở tôi nỗi nhức nhối
về Grover cũng đang đi đến.
Tôi luôn có cảm tình đặc biệt với các thần rừng. Khi ở trại, họ phải
làm mọi việc vặt theo yêu cầu của ngài D - giám đốc trại. Nhưng công việc quan
trọng nhất của họ lại chính ở thế giới thực. Họ là những người tìm kiếm của trại.
Họ phải cải trang để đi vào các trường học khắp nơi trên thế giới, tìm kiếm những
người có khả năng là con lai và đưa họ về trại. Đó là cách tôi quen Grover. Cậu
ấy là người đầu tiên nhận ra tôi là một á thần.
Sau khi các thần rừng nối đuôi nhau vào bữa tối, nhà thần Hermes làm hậu
phương ngay tiếp đó. Họ luôn là đám đông nhất. Hè năm ngoái, hội này được dẫn đầu
bở Luke - người đã cùng Thalia và Annabeth chiến đấu trên Đồi Con Lai. Trong một
thời gian ngắn, trước khi thần Poseidon xác nhận tôi, tôi cũng ở trong khu nhà
của thần Hermes. Luke đã tỏ ra thân thiết với tôi… rồi sau đó anh ấy cố giết
tôi.
Giờ đây, đội quân nhà thần Hermes được dẫn đầu bởi Travis và Connor
Stoll. Chúng không phải là một cặp song sinh nhưng lại rất giống nhau. Tôi
không thể nhận ra ai nhiều tuổi hơn. Cả hai đều cao, gầy nhom với mái tóc nâu
luôn xõa xuống mắt. Chúng đều mặc áo phông màu da cam với hàng chữ Trại Con Lai
bỏ ngoài chiếc quần short rộng thùng thình. Chúng cũng có những nét đặc trưng
tinh nghịch như tất cả lũ trẻ nhà thần Hermes. Đó là đôi lông mày rậm, nụ cười
mỉa mai, một chút lóe sáng khi chúng nhìn bạn - như thể chúng sắp bắn một tàn lửa
xuống áo bạn. Tôi luôn nghĩ rằng điều đó thật buồn cười bởi vị thần của những
tên trộm lại có những đứa tên mang họ Stoll. Nhưng đó chỉ là lần duy nhất tôi
chằm chằm đầy thất thần như thể thấy điều đó không chút buồn cười.
Ngay sau khi các trại viên cuối cùng đã tề tựu đông đủ, tôi kéo Tyson
vào giữa đình. Những cuộc trò chuyện ngập ngừng. Những cái đầu quay lại. “Ai đã
mời cái thứ kia thế?” Ai đó ngồi ở bàn của thần Apollo kêu ca.
Tôi liếc về phía họ nhưng không thể nhận ra ai đã nói.
Từ chiếc bàn chính, một giọng nói lè nhè quen thuộc vang lên. “Ồ, ồ, nếu
đó không phải là Peter Johnson. Thời đại hoàng kim của tôi đã hoàn tất.”
Tôi nghiến răng, “Percy Jackson… thưa ngài.”
Ngài D hớp một ít Coca dành cho người ăn kiêng. “Đúng vậy, tốt quá, như
những người trẻ tuổi dạo này hay nói, gì cũng được.”
Ông ta mặc chiếc áo Hawaii có họa tiết da báo quen thuộc, quần soóc và
đôi giày tennis với tất đen. Với bộ mặt đỏ dính bẩn, cái bụng mập ú, nom ông ta
rất giống một khách du lịch Las Vegas thường xuyên ở quá muộn trong các sòng bạc.
Đằng sau ông ta là một thần rừng với vẻ mặt lo lắng, đang ra sức lột vỏ và đưa
cho ông ta từng trái nho một.
Ngày D tên thật là Dionysus - thần rượu nho. Thần Zeus đã chỉ định ông
ta trở thành Giám đốc Trại Con Lai để cấm ông uống rượu trong một trăm năm. Đây
là một sự trừng phạt cho việc theo đuổi một số nữ thần rừng.
Kế bên cạnh ông, nơi bác Chiron thường xuyên ngồi (hoặc đứng trong hình
dáng nhân mã) là một người mà tôi chưa từng gặp bao giờ. Đó là một người đàn
ông xanh nhợt, ốm yếu, nom khủng khiếp trong bộ đồ sọc tù cũ kĩ màu cam. Con số
ghi trên túi áo ông ta là 0001. Dưới mắt ông ta là những vệt bóng màu xanh nước
biển. Móng tay bẩn thỉu và mái tóc xám cắt nham nhở, như thể nó vừa được cắt bằng
máy cắt cỏ. Ông ta nhìn tôi chằm chằm. Ánh mắt ông ta khiến tôi hoảng sợ. Ông
ta trông như thể… bị bạc đãi. Sự giận dữ, thất vọng và đói cùng lúc xuất hiện
trong ánh nhìn của ông ta.
“Thằng bé này,” Dionysus nói với ông ta, “ông cần phải theo dõi. Con
trai của thần Poseidon.”
“À!” người tù nói. “Thì ra là nó.”
Giọng của ông ta càng làm rõ một điều là ông ta và thần Dionysus đã
tranh luận về tôi khá lâu.
“Ta là Tantalus,” người tù nói và cười lạnh lùng. “Ta sẽ có một nhiệm vụ
đặc biệt ở đây cho tới khi, ừm, cho tới khi vị Chúa tể của ta - thần Dionysus -
quyết định những chuyện khác. Và ngươi, Perseus Jackson, ta mong ngươi kìm chế
không gây nên bất cứ rắc rối gì.”
“Rắc rối ư?” Tôi hỏi gặng.
Dionysus bật ngón tay tanh tách, một tờ báo xuất hiện trên bàn. Ở ngay
trang nhất tờ New York Post ngày hôm nay, là một tấm chân dung của tôi được lấy
ra từ cuốn niên bạ hằng năm của trường Meriwether. Thật khó khăn cho tôi để đọc
ra tít bài nhưng tôi có thể đoán được ngay chúng được viết ra sao. Đại loại những
thứ kiểu như: Cậu Bé Mười Ba Tuổi Mất Trí Đốt Cháy Phòng Thể Dục Của Trường.
“Đúng vậy, rắc rối!” Tantalus nói với vẻ hài lòng. “Ngươi đã gây ra một
lô rắc rối vào hè năm ngoái, ta hiểu.”
Tôi quá bực mình để cất tiếng. Cứ như thể đó là lỗi tại tôi khiến các vị
thần suýt nữa gây nên một cuộc nội chiến vậy.
Một vị thần rừng dịch lên phía trước đầy lo lắng và đặt đĩa thịt nướng
lên phía trước mặt Tantalus. Vị quản trại mới này liếm môi. Ông ta nhìn vào cái
ly rỗng và nói, “Bia xá xị. Loại đặc biệt của Braq, năm 1967.”
Chiếc ly tự làm đầy với bọt soda sủi tràn ra ngoài. Tantalus ngần ngừ
chìa tay ra như thể ông ta sợ cái ly quá nóng.
“Cầm lấy đi, anh bạn,” Dionysus giục giã, một tia nhìn rất lạ lóe lên
trong mắt ông, “Có thể giờ anh bạn sẽ dùng được nó thôi.”
Tantalus vồ lấy cái ly nhưng nó đã cạn trước khi ông ta có thể chạm vào
được. Vài giọt bia bắn ra ngoài và Tantalus cố gắng dùng tay chấm vào chúng.
Nhưng chúng cứ lăn tròn như những giọt thủy ngân trước khi ông có thể chạm tay
vào. Ông ta gầm gừ và quay sang đĩa thịt. Ông ta nhấc một cái nĩa lên và cố gắng
xiên vào một miếng thịt ức. Nhưng chiếc đĩa bay ngay xuống dưới bàn, rơi xuống
đất và bay thẳng tới lò than đang chất đầy than.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment