BIỂN QUÁI VẬT - CHƯƠNG 12 - Percy Jackson và các vị thần trên đỉnh Olympus - Rick Riordan
BIỂN QUÁI VẬT
Tác giả : Rick Riordan
Thuộc series Percy Jackson và các vị thần trên đỉnh Olympus (tập 02)
PHẦN 5.
TÔI CÓ BẠN CÙNG PHÒNG MỚI
CHƯƠNG 12:
“Đồ trời đánh thánh vật!” Tantalus gầm lên.
“A, ừm,” Dionysus cất tiếng, giọng chảy dài trong niềm thương cảm giả tạo.
“Có lẽ phải thêm mấy ngày nữa. Cứ tin ta đi, anh tướng à. Làm việc ở trại này sẽ
được đền đáp xứng đáng. Ta chắc chắn rằng lời nguyền cũ của ngươi rốt cuộc cũng
được phá giải thôi.”
“Rốt cuộc ư?” Tantalus gầm lên, nhìn chằm chằm vào lon Coke dành cho
người ăn kiêng của Dionysus. “Ngài có thể hình dung được là cổ họng của người
nào đó sẽ khô như thế nào sau những ba ngàn năm không?”
“Thì ra ông là cái linh hồn đó trên Cánh Đồng Trừng Phạt,” tôi nói.
“Người đứng trong hồ với một cái cây đầy quả phía trên đầu nhưng ông không thể
ăn hoặc uống được.”
Tantalus cười nhạo tôi. “Một học giả thật sự đấy, nhóc à!”
“Ông phải làm vài điều gì đó thực sự kinh khủng khi ông còn sống,” tôi
nói với sự cảm kích. “Vậy đó là cái gì?”
Đôi mắt của Tantalus như bị hẹp lại. Phía sau ông ta, các thần rừng
đang ra sức lắc đầu như cố cảnh báo tôi.
“Ta sẽ theo dõi ngươi, Percy Jackson à,” Tantalus nói. “Ta không muốn
có bất kỳ rắc rối nào ở trại của ta.”
“Trại của ông vốn đã có rắc rối rồi…”
“Thôi, ngồi xuống đi, Johnson,” Dionysus thở dài. “Ta tin chắc rằng chiếc
bàn kia là của ngươi. Đó là chiếc bàn mà chưa từng ai muốn ngồi.”
Mặt tôi đỏ bừng, nhưng tôi biết tốt hơn hết là không đáp trả. Dionysus
từng là một đứa trẻ ngỗ nghịch lớn quá khổ, nhưng đó lại là một đứa trẻ bất tử
với sức mạnh khủng khiếp. Tôi giục, “Đi thôi, Tyson.”
“Không, không được.” Tantalus khinh miệt. “Quái vật phải ở đây. Chúng
ta phải quyết định làm gì với nó.”
“Cậu ấy,” tôi ngắt lời, “Tên cậu ấy là Tyson.”
Người điều khiển các hoạt đông của trại mới nhướn một bên mày.
“Tyson đã cứu cái trại này,” tôi khăng khăng khẳng định. “Cậu ấy đã nện
cho lũ bò kim loại kia một trận. Nếu không, chúng đã đốt trụi tất cả chỗ này.”
“Đúng thế,” Tantalus thở dài. “và thật đáng tiếc là điều đó sẽ xảy ra.”
Dionysus cười khúc khích.
“Để bọn ta lại,” Tantalus ra lệnh, “trong khi chúng ta quyết định số phận
của cái thứ này.”
Tyson nhìn tôi với nỗi sợ hãi dâng đầy trong con mắt to của cậu ấy.
Nhưng tôi biết mình không thể chống lại một lệnh trực tiếp từ những người quản
lý trại. Dù sao thì cũng không nên công khai ra mặt
“Tớ sẽ ở ngay đây thôi, anh bạn to lớn,” tôi hứa. “Đừng lo gì cả. Chúng
tớ sẽ tìm cho cậu một chỗ tốt để ngủ tối nay.”
Tyson gật đầu. “Tớ tin cậu. Cậu là bạn tớ mà.”
Điều đó làm tôi thấy mình như càng cắn rứt hơn.
Tôi mệt mỏi lê bước về bàn của thần Poseidon và ngồi sụp xuống cái ghế
dài. Một nữ thần rừng mang tới cho tôi một đĩa bánh pizza pepperoni-ô liu của đỉnh
Olympus. Nhưng tôi không thấy đói tẹo nào. Hôm nay tôi suýt bị giết hai lần.
Tôi đã kết thúc năm học của mình bằng một thảm họa hoàn toàn. Trại Con Lai đang
gặp phải vấn đề nghiêm trọng và bác Chiron đã nói với tôi rằng không làm bất cứ
điều gì cả.
Tôi không thấy biết ơn lắm nhưng vẫn cầm suất ăn tối của mình như một
thói quen, tới gần lò than bằng đồng và xắt một miếng trong đó hất vào lửa.
“Thưa thần Poseidon,” tôi thì thầm, “xin hãy chấp nhận lời thỉnh cầu của
con.”
Và hãy gửi cho con vài sự trợ giúp khi thần ở đó, Tôi cầu nguyên trong
im lặng, Xin thần đấy!
Mùi khói bốc lên từ miếng pizza nướng đã được thay vào bằng thứ gì đó
thơm ngát - mùi của gió biển thanh khiết hòa trộn cùng mùi hoa dại - nhưng tôi
không biết liệu việc đó có nghĩa là cha tôi đã thực sự nghe thấy lời khẩn cầu của
tôi.
Tôi trở lại ghế ngồi của mình. Tôi không nghĩ tới mọi việc có thể trở
nên tồi tệ hơn. Nhưng tiếp đó Tantalus đã ra lệnh thần rừng thồi tù và bằng ốc
xà cừ để thu hút sự chú ý của chúng tôi cho các thông báo của ông ta.
“Nào, các nhóc,” Tantalus nói, ngay khi tiếng trò chuyện trong phòng ăn
lắng đi, “Một bữa ăn ngon khác! Hoặc theo như những gì ta được kể lại.” Khi cất
tiếng, ông ta gắng với tay lên chiếc đĩa thức ăn của ông ta đã được đầy lại,
như thể có lẽ chỗ thức ăn không chú ý tới việc ông ta đang làm. Nhưng rủi thay,
chúng lại chú ý. Cái đĩa bắn ngay về phía cuối bàn khi ông ta chỉ cách nó hai
mươn xăng ti mét.
“Và đây là ngày nắm quyền đầu tiên của ta,” ông ta tiếp tục, “ta rất
vui khi nói rằng ở lại đây một kiểu trừng phạt rất dễ chịu. Và qua khóa hè này,
ta hy vọng sẽ tra khảo, à, có tác động qua lại lẫn nhau với mỗi nhóc đấy. Trông
các cháu nom khá ngon lành để ăn đấy.”
Dionysus vỗ tay đầy lịch sự, dẫn đầu một số thần rừng khá miễn cưỡng.
Tyson vẫn đang đứng ở chỗ bàn chính, nhìn xung quanh đầy gượng gạo. Nhưng mỗi
khi cậu cố gắng thoát khỏi ánh đèn chiếu vào mình, Tantalus lại đẩy cậu quay trở
lại.
“Và giờ đây, sẽ có một vài thay đổi!” Tantalus gửi cho các trại viên một
nụ cười gian xảo. “Chúng ta đang thiết lập lại những cuộc đua bằng xe ngựa.”
Tiếng rì rầm vang lên khắp các bàn, đầy kích động, sợ hãi và kinh ngạc.
“Nào, ta biết,” Tantalus nói tiếp với âm giọng vang hơn, “những cuộc
đua này đã bị ngưng lại từ mấy năm trước vì… à… do những vấn đề về kỹ thuật.”
“Ba người chết và hai mươi sáu người bị thương,” một ai đó ngồi ở bàn của
thần Apollo nhắc nhở.
“Đúng, đúng thế!” Tantalus đáp. “Nhưng ta biết rằng tất cả các cháu sẽ
tham gia cùng ta chào đón sự trở lại của truyền thống trại này. Những vòng nguyệt
quế bằng vàng sẽ được trao cho người đánh xe ngựa thắng cuộc vào hàng tháng.
Các đội có thể đăng ký vào buổi sáng. Cuộc đua đầu tiên sẽ được bắt đầu trong
ba ngày nữa. Ta sẽ giải thoát cho các cháu khỏi phần lớn những hoạt động thông
thường khác để các cháu chuẩn bị cỗ xe và chọn ngựa. Ồ, ta đã nói đến việc khu
nhà của những người thắng cuộc sẽ không phải làm việc vặt trong suốt tháng nếu
họ thắng chưa nhỉ?”
Những cuộc tranh luận đầy kích động được nổ ra - không phải phụ việc ở
nhà bếp trong vòng một tháng? Không phải dọn chuồng sao? Ông ta có nghiêm túc
không nhỉ?
Rồi người cuối cùng mà tôi hy vọng phản đối cũng đã lên tiếng.
“Nhưng thưa ngài!” Clarisse nói. Nom cô ta thật lo lắng nhưng cô ta đã
đứng lên nsoi từ bàn của thần Ares. Một số trại viên khác khúc khích cười khi
nhìn thấy dòng chữ HÃY RỐNG LÊN, CÔ GÁI! trên lưng cô ta. “Thế nhiệm vụ tuần
tra thì sao? Ý tôi là nếu chúng ta vứt hết mọi chuyện để chuẩn bị xe ngựa thì…”
“À, người hùng của ngày hôm nay đây mà!” Tantalus kêu lên. “Hoan hô
Clarisse, người với tay không đã nện nhừ tử lũ bò đồng.”
Clarisse chớp mắt rồi đỏ mặt, “Không, tôi không phải…”
“Và cũng là người khiêm tốn nhất nữa.” Tantalus cười nhăn nhở. “Nhưng
không sao đâu, cháu yêu quý à. Đây là một trại hè và chúng ta ở đây để hưởng thụ,
phải không nào?”
“Nhưng cái cây…”
“Và giờ đây,” Tantalus nói át đi trong khi một vài người cùng khu nhà của
Clarisse kéo cô ngồi xuống, “trước khi chúng ta chuyển sang phần lửa trại, đồng
ca và một vấn đề quản gia không đáng kể, Percy Jackson và Annabeth Chase đã quyết
định, vì một số lý do, đưa nó tới đây.” Rồi Tantalus vẫy một tay về phía Tyson.
Tiếng rì rầm đầy bứt rứt lan rộng khắp các trại viên. Rất nhiều cái
nhìn tập trung về phía tôi. Tôi chỉ muốn giết chết Tantalus.
“Giờ đây, tất nhiên là,” ông ta tiếp tục, “các Cyclops có tiếng là những
con quái vật khát máu với bộ óc rất nhỏ. Trong những tình huống thông thường,
ta sẽ thả con quái vật này vào rừng và để cho các cháu lùng bắt nó với đuốc và
những cây gậy được vót nhọn. Nhưng ai mà biết được? Có thể gã Cyclops này không
xấu xa như hầu hết các anh em đồng đạo của nó. Cho đến khi nó chứng tỏ được giá
trị của sự phá hủy và chúng ta cần một nơi để giữ nó. Ta nghĩ tới những cái chuồng
ngựa. Vậy cho vào khu nhà thần Hermes thì sao, có được không?”
Sự im lặng bao trùm lên bàn thần Hermes. Travis và Connor Stoll có hứng
thú bất chợt với khăn trải bàn. Tôi không thể trách họ. Khu nhà thần Hermes
luôn đông tới mức như sắp vỡ tung. Họ không thể có chỗ cho một Cyclops cao hai
mét cả.
“Nào, sao đây,” Tantalus mắng mỏ. “Con quỷ đó có thể làm một số việc hầu
hạ lặt vặt. Ai có gợi ý gì nới nơi để nhốt nó không?”
Đột nhiên tất cả mọi người đều há hốc miệng đầy kinh ngạc.
Tantalus chạy nhanh ra khỏi nơi Tyson đứng với vẻ kinh ngạc. Tất cả những
gì tôi có thể làm được là nhìn chòng chọc đầy hoài nghi vào ánh sáng xanh chói
lòa, thứ đã giúp thay đổi đời tôi - một hình ảnh ba chiều sáng chói xuất hiện
ngay trên đầu của Tyson.
Với cơn quặn đau trong dạ dày, tôi nhớ tới điều mà Annabeth đã nói về
Cyclops. Họ là con cái của các linh thể tự nhiên và các vị thần... Ồ, một vị thần
nói chung, thường...
Xoáy tít ở phía trên đầu Tyson là một cây đinh ba màu xanh rực sáng - một
biểu tượng giống như từng xuất hiên vào ngày mà thần Poseidon thừa nhận tôi là
con trai mình.
Toàn bộ khu trại im lặng đầy kính sợ.
Được thừa nhận là một sự kiến rất hiếm hoi. Một số trại viên từng phải
chờ đợi vô vọng trong suốt đời mình. Khi tôi được thần Poseidon thừa nhận vào
hè năm ngoái, tất cả mọi người đã phải quỳ gối chào. Nhưng giờ đây họ đều làm
theo Tantalus và Tantalus chỉ cười phá lên. “Ồ, ta nghĩ rằng giờ chúng ta đã biết
tống nó đi đâu. Nhờ các vị thần, ta có thể nhận ra sự giống nhau về huyết thống
gia đình!”
Tất cả mọi người đều cười, trừ Annabeth và một vài người bạn khác của
tôi.
Tyson không mấy chú ý. Cậu ấy quá bối rối, cố đập mạnh vào cái đinh ba
sáng rực giờ đang nhạt dần đi phía trên đầu cậu ấy. Cậu ta quá ngây thơ để có
thể hiểu được người ta đã cười cợt cậu nhiều ra sao và họ đã ác độc như thế
nào.
Nhưng tôi thì hiểu được.
Giờ đây tôi đã có một người ở chung nhà. Tôi có một người anh em cùng
cha khác mẹ là một con quái vật.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment