ANH HÙNG XẠ ĐIÊU - CHƯƠNG 23 - KIM DUNG - TRUYENHOANGDUNG
ANH HÙNG XẠ ĐIÊU
Tác giả: Kim Dung
Thể loại: Kiếm hiệp
CHƯƠNG 23: GIÓ CÁT SA MẠC 2
Hàn Bảo Câu nói:
- Được, cứu người cô độc, thương kẻ lẻ loi vốn là việc
người hiệp nghĩa phải làm, cứ cho là không thắng được ngươi thì bọn ta cũng làm
được một chuyện tốt.
Khưu Xử Cơ giơ ngón tay cái lên, lớn tiếng khen ngợi:
- Hàn tam gia nói rất đúng. Bảy vị chịu gánh vác việc
giáo dưỡng đứa con côi họ Quách thành người, bần đạo xin thay mặt Quách huynh
đã chết lạy tạ.
Nói xong chắp tay vái khắp chung quanh. Chu Thông
nói:
- Cách của ngươi không khỏi có chỗ bịp bợm. Bằng vào
mấy câu ấy mà bắt bảy anh em bọn ta phải lo lắng cho ngươi suốt mười tám năm
à?.
Khưu Xử Cơ biến sắc, ngẩng đầu lên trời cười lớn.
Hàn Tiểu Oanh vội hỏi:
- Có gì đáng cười thế?
Khưu Xử Cơ nói:
- Từ lâu ta đã nghe đại danh Giang Nam thất quái,
trên giang hồ đều nói thất hiệp giúp người nguy khốn, đúng là anh hùng hào kiệt
hành hiệp trượng nghĩa, nào ngờ hôm nay nhìn thấy, hà hà!
Hàn Bảo Câu và Trương A Sinh đồng thanh hỏi:
- Thấy thế nào?
Khưu Xử Cơ nói:
- Đó chỉ là hư danh may mà có được, thấy mặt chẳng bằng
nghe danh.
Giang Nam thất quái nổi giận. Hàn Bảo Câu đập tay xuống
ván giường một cái, đang định lên tiếng. Khưu Xử Cơ nói:
- Xưa nay bậc đại anh hùng chân hiệp sĩ kết giao với
người là liều thân cho bạn, chỉ cần là việc nghĩa phải làm là giao cả tính mạng
cho bạn bè, có gì là quá đáng? Chẳng lẽ không từng nghe ngày xưa Kinh Kha. Nhiếp
Chính đâu tính toán gì. Chu Gia. Quách Giải phù nguy cứu nạn, giúp người lúc
khó khăn cũng chưa từng ra giá gì cả.
Bị dồn cho một chặp. Chu Thông sắc mặt trắng bệch,
thầm thấy xấu hổ, lập tức xòe cái quạt ra nói:
- Đạo trưởng nói không sai, huynh đệ biết lỗi rồi.
Thất quái chúng tôi gánh vác chuyện đó là phải lắm.
Khưu Xử Cơ đứng lên nói:
- Hôm nay là ngày hai mươi bốn tháng ba, giữa trưa
ngày này mười tám năm sau, tất cả chúng ta sẽ gặp nhau ở lầu Túy Tiên, mời khắp
anh hùng hảo hán trong thiên hạ tới xem ai là hán tử chân chính.
Rồi phất tay áo một cái, gió mát đầy phòng, lập tức
bước ra khỏi cửa.
Hàn Bảo Câu nói:
- Ta phải đuổi theo Đoàn Thiên Đức nếu không y rút cổ
rùa đen lại, không bóng không hình, làm sao mà động thủ cước. Trong thất quái
chỉ có một mình y không bị thương, lập tức ra cửa lên ngựa cưỡi con danh câu
Truy phong hoàng đuổi theo Đoàn Thiên Đức và Lý thị. Chu Thông vội kêu Tam đệ,
tam đệ, ngươi không nhận ra được họ đâu!
Nhưng Hàn Bảo Câu tính rất nóng nảy. Truy phong
hoàng lại là con ngựa như tên gọi, quả nhiên phóng đi như gió, trong chớp mắt
đã xa rồi.
***
Đoàn Thiên Đức kéo Lý Bình chạy mau ra ngoài, quay dầu
thấy trong chùa không ai đuổi theo mới hơi yên tâm, chạy tới ven sông thấy một
chiếc thuyền nhỏ bên nhảy lên đầu thuyền, vung đao quát thuyền phu rời bến.
Giang Nam là vùng sông nước, sông ngòi giăng mắc như mạng nhện, thuyền nhỏ là vật
thay chân rất thông thường, cũng như lừa ngựa và xe ở phương Bắc cho nên trước nay
có câu Người Bắc cưỡi ngựa, người Nam đi thuyền. Thuyền phu thấy một võ quan
hung ác đâu dám chậm chạp, lập tức nhổ neo Khua chèo đưa thuyền ra khỏi thành.
Đoàn Thiên Đức nghĩ thầm: Mình gây ra đại họa như thế,
nếu trở về Lâm An, người khác thì không nói chứ ông bác mình nhất định sẽ lấy mạng
mình, chỉ còn cách lên biên giới phía Bắc tránh nạn cái đã. Tốt nhất là lão đạo
sĩ giặc cướp ấy và bọn Giang Nam thất quái đều trọng thương chết hết, ông bác
mình lại tức giận chết luôn, lúc ấy sẽ trở về làm quan cũng không muộn.
Lúc ấy bèn giục thuyền phu đi thẳng lên phía bắc.
Con ngựa của Hàn Bảo Câu tuy đi nhanh, nhưng trên đường cứ phải dò đông hỏi
tây, tự nhiên là không thể tìm được y.
Đoàn Thiên Đức liên tiếp đổi thuyền mấy lần, lại bỏ
y phục võ quan, bắt Lý thị cũng thay đổi quần áo Sau hơn mười ngày qua sông tới
Dương Châu, vào khách điếm nghỉ lại, nghĩ có chỗ yên thân đang định ngụ lại,
nói ra cũng vừa khéo, chợt nghe có người hỏi thăm chủ khách điếm về tung tích của
mình. Đoàn Thiên Đức cả sợ, nhìn ra khe cửa thấy một hán tử béo lùn tướng mạo xấu
xí và một thiếu nữ xinh đẹp, cùng nói giọng Gia Hưng, nghĩ là nhân vật trong
Giang Nam thất quái, may mà chưởng quỹ không thạo ngôn ngữ của hai người lắm,
đôi bên nhất thời không hiểu nhau, y bên lập tức kéo Lý Bình mở cửa sau bỏ chạy,
thuê thuyền đi tiếp.
Y không dám chần chừ, xuôi theo Vận Hà lên phía Bắc,
đi một mạch tới dịch trạm Lợi Quốc cạnh hồ Huy Sơn trong địa giới Sơn Đông.
Lý Bình tay thô bàn chân to, dung mạo vốn xấu, lúc ấy
bụng chửa vượt mặt, cả ngày kêu khóc mắng chửi. Đoàn Thiên Đức tuy là kẻ hạ lưu
nhưng đối với nàng cũng không có ý phi lễ. Hai người hàng ngày đối mặt chỉ đánh
nhau chửi nhau, không có lấy một phút yên ổn.
Qua mấy hôm, hán tử béo lùn và thiếu nữ kia lại đuổi
tới Đoàn Thiên Đức chỉ muốn ở yên trong phòng, không ngờ Lý Bình biết là có cứu
tinh tới, cao giọng gọi lớn. Đoàn Thiên Đức vội lấy khăn bịt chặt miệng nàng,
hung dữ đánh nàng một trận. Lý Bình liều mạng cào cấu la thét, tuy chưa bị anh
em Hàn Bảo Câu. Hàn Tiểu Oanh phát hiện nhưng cũng vô cùng nguy hiểm.
Đoàn Thiên Đức dắt nàng cùng trốn, vốn là muốn lấy
nàng làm con tin, lúc nguy hiểm có thể bắt địch nhân không dám bức bách quá,
nhưng tình thế trước mắt đã thay đổi, thầm nghĩ một mình dễ bỏ trốn hơn mang một
người đàn bà kè kè bên cạnh như thế này quả thật là mầm mống tai họa rất lớn,
chẳng bằng một đao chém chết luôn cho đỡ vướng víu chân tay, đợi anh em họ Hàn
đi xa rồi lập tức rút đao ra.
Lý Bình lúc nào cũng chờ cơ hội định liều mạng cùng
chết với kẻ thù giết chồng, nhưng cứ đến tối đi ngủ lại bị y trói chân tay,
không thể cử động, lúc ấy thấy y mắt lộ hung quang, lầm rầm khấn khứa: Khiếu
ca. Khiếu ca, xin âm hồn chàng giúp đỡ thiếp giết chết thằng ác tặc này. Thiếp
sẽ tới cùng chàng tương hội. Lúc ấy lập tức rút thanh đoản kiếm mà Khưu Xử Cơ tặng
cho, thanh đoản kiếm này nàng giấu trong người, chưa bị Đoàn Thiên Đức khám xét
cướp mất.
Đoàn Thiên Đức cười nhạt một tiếng vung đao chém thẳng
xuống. Lý Bình đã quyết ý liều chết, không hề sợ hãi đem hết sức bình sinh nhảy
xổ vào y. Đoàn Thiên Đức chỉ thấy hơi lạnh xông thẳng vào giữa mặt, rút đao gạt
một cái, định đánh rơi thanh đoản kiếm, nào ngờ thanh đoản kiếm quá sắc bén, chỉ
nghe leng keng một tiếng, thanh yêu đao đã bị tiện đứt một nửa rơi xuống đất,
mũi kiếm đã đâm thẳng vào bụng mình. Đoàn Thiên Đức cả sợ nhảy lùi về phía sau,
soạt một tiếng, vạt áo phía trước đã bị rọc rách một đường dài từ ngực tới bụng,
một vệt máu đỏ hiện ra, chỉ cần Lý thị khỏe mạnh hơn một chút thì mũi kiếm đã
đâm thủng ngực gây ra tai họa. Y qua cơn kinh hoàng, vội nhấc cái ghế lên chống
đỡ, quát lớn:
- Mau rút đao lại, ta không giết ngươi nữa.
Lý Bình lúc ấy cũng đã tay mềm chân nhũn, toàn thân
vô lực, đồng thời cái thai trong bụng lại quẫy đạp, không thể tiếp tục liều mạng
với y ngồi xuống đất thở dốc một hồi, tay vẫn nắm chặt thanh đoản kiếm không
buông.
Đoàn Thiên Đức sợ bọn Hàn Bảo Câu quay trở lại nếu một
mình chạy trốn lại sợ Lý Bình tiết lộ dấu vết của mình cho kẻ đối đầu, vội ép
nàng lên thuyền đi tiếp, vẫn theo Vận Hà lên phía bắc, qua Lâm Thanh. Đức Châu
vào địa giới Hà Bắc.
Mỗi khi lên bộ tạm nghỉ, bất kể ẩn náu thế nào thì
không bao lâu lại có người tìm tới, về sau ngoài hán tử béo lùn và cô gái còn
có thêm một người mù cầm thiết trượng, nhưng rốt lại ba người đất, không nhận
ra y, đều là y ở chỗ sáng mà đối phưng ở chỗ tối, đều có thể kịp thời trốn
tránh, cũng là giữa nguy hiểm mà thoát thân.
Không bao lâu lại thêm một chuyện rất đau đầu là Lý
Bình chợt lên cơn điên, trong khách điếm hay trên đường đi thỉnh thoảng lại lớn
tiếng nói bậy bạ khiến người ta chú ý, có lúc thì xõa tóc xé áo, đủ trò kỳ
quái. Đoàn Thiên Đức lúc đầu còn cho rằng nàng gặp biến cố lớn nên thần trí
không được tĩnh táo, nhưng qua mấy hôm đột nhiên tĩnh ngộ, té ra là nàng sợ người
đuổi theo bị mất manh mối nên cố ý lưu lại dấu vết, nếu cứ thế mà muốn thoát khỏi
sự truy tìm của địch nhân thì càng khó khăn. Lúc bấy giờ mùa hè dần qua, gió
thu vừa nổi.
Đoàn Thiên Đức trốn tránh những người theo đuổi đã
lên tới phía Bắc, tiền bạc mang theo cũng đã gần hết mà kẻ thù vẫn đuổi riết không
tha, không khỏi tự oán trách. Lúc đầu lão tử làm quan ở Hàng Châu, thịt béo rượu
ngon, tiền bạc như đất, khoái lạc biết bao, chẳng có nguyên cớ gì lại đi tham
tiền của người ta, tới thôn Ngưu Gia giết thằng cường đạo chồng mụ ác phụ này,
để bây giờ phải chịu tội sống. Y mấy lần muốn bỏ rơi Lý Bình, một mình lén lút
trốn đi nhưng nghĩ lại thì lại không dám, ám toán hay làm hại nàng thì chưa lần
nào thành công.
Đạo bùa hộ thân này đã trở thành một cục nợ bỏ không
được, giết không được, lại còn phải canh cánh đề phòng nàng trả thù cho chồng,
đúng là muôn phần khổ não.
Một hôm, tới Yên Kinh đô thành nước Kim. Đoàn Thiên
Đức nghĩ rằng kinh sư Đại Kim đất rộng người đông, tìm một chỗ vắng vẻ yên tĩnh
nương náu, chỉ cần chờ thời cơ giết con ác phụ này thì kẻ thù cho dù có bản
lĩnh lớn bằng trời cũng không tìm được mình.
Y cảm thấy tính toán như thế là phải, không ngờ vừa
tới cổng thành, trong thành có một đội quân Kim kéo ra, không hỏi han gì, bắt
luôn hai người, bắt phải gánh vác. Lý Bình thân thể thấp lùn, quân Kim bắt nàng
gánh nhẹ hơn. Đoàn Thiên Đức trên vai phải gánh hai cái thúng nặng hàng trăm
cân, khiến y luôn miệng kêu khổ.
Đội quân Kim này là tùy tùng theo một viên quan lên
Bắc. Viên quan này là sứ giả được phái lên bộ tộc Mông Cổ tuyên cáo sắc lệnh của
vua Kim. Đám quân Kim đi theo hộ tống bắt bừa bách tính người Hán làm phu mang
vác hành lý lương thực. Đoàn Thiên Đức cãi lại mấy câu, roi da của quân Kim đã
đập bừa lên đầu lên mặt. Tình hình này y cũng đã trải qua rất nhiều, không có
gì lạ lùng, chỉ có điều trước nay là roi của y đánh lên đầu bách tính, hôm nay
thì là quân Kim lấy roi da đập lên đầu mình mà thôi. Roi thì không khác nhau lắm,
nhưng đầu và mặt thì khác hẳn.
Lúc ấy Lý Bình bụng càng ngày càng to, gánh gồng đi
bộ, quả thật là mệt nhọc muốn chết, nhưng nàng quyết ý đích thân giết kẻ thù,
suốt đường đi cố che giấu sự mệt mỏi, không để quân Kim phát hiện chỗ sơ hở,
may là nàng từ nhỏ làm nghề nông, đã quen vất vả, thân thể rất khỏe mạnh nên
lúc ấy đem hết sức lực cố gắng chi trì suốt mấy mươi ngày, lặn lội trên sa mạc
lạnh giá.
Lúc bấy giờ tuy mới tháng mười nhưng phương Bắc rất
giá lạnh, một hôm bông tuyết bay đầy trời, cát vàng mênh mông không có chỗ nào
tránh gió tuyết Hơn ba trăm người xếp thành một hàng đi trong hoang mạc bằng phẳng
mênh mông. Đang đi chợt nghe từ phía xa có tiếng la thét vẳng tới, trong cát bụi
mịt mù chỉ thấy hàng vạn con ngựa phi mau, vô số binh mã rầm rập xông tới.
Mọi người đang kinh hoàng thì đại đội binh mã đã
tràn tới, té ra là một toán quân bại trận. Đám quân sĩ này mặc áo da cừu, cũng
không biết là bộ tộc nào trên sa mạc phía Bắc, chỉ thấy họ hàng ngũ rối loạn,
quân sĩ ném cưng vứt giáo tranh nhau chạy trước, người nào trên mặt cũng đầy vẻ
kinh hoàng. Có người không có ngựa cắm đầu chạy bộ, bị những người cưỡi ngựa phía
sau tràn lên, trong chớp mắt đã ngã lăn dưới vó ngựa.
Quan quân nước Kim thấy đám quân bại trận rất đông,
lập tức bỏ chạy tứ tán. Lý Bình vốn cùng một chỗ với Đoàn Thiên Đức, nhưng đám
bại binh như cơn sóng triều tràn qua rồi, trong lúc hỗn loạn không biết Đoàn
Thiên Đức đã đi đâu. Lý Bình ném quang gánh xuống cố chết chạy tới những chỗ ít
người, may mà mọi người chỉ muốn thoát thân nên không ai làm hại nàng.
Nàng chạy một hồi, chỉ thấy bụng đau quặn từng cơn
không chi trì được nữa, nằm phục xuống một gò cát ngất đi.
Rất lâu sau nàng mới
dần dần tĩnh lại, trong lúc mơ mơ màng màng dường như nghe thấy tiếng trẻ con
khóc. Nàng vẫn còn mơ mơ hồ hồ, không biết là đã xuống địa phủ hay còn ở dương
gian, nhưng tiếng trẻ khóc càng lúc càng lớn, nàng vừa cử động, chợt thấy dưới
đũng quần có một vật âm ấm. Lúc ấy đã là nửa đêm, tuyết lớn vừa ngừng rơi. Một
vầng trăng tròn trong mây từ từ ló dạng, nàng đột nhiên hiểu ra, không kìm được
đau đớn bật tiếng khóc thất thanh, té ra cái thai trong bụng đã ra đời trong
cơn hoạn nạn lưu ly.
Nàng vội vàng ngồi dậy bế đứa bé lên, thấy là một đứa
con trai, mừng rỡ rơi nước mắt, lúc ấy bèn cắn đứt cuống rốn cho nó rồi bế vào
lòng. Dưới ánh trăng chỉ thấy đứa bé mày rậm mắt to, tiếng khóc rất lớn, mặt
mũi giống hệt người chồng đã chết. Nàng sinh con trên đất tuyết, vốn là phải chết,
nhưng vừa thấy đứa con không biết vì sao lại nảy sinh thêm một phần khí lực, bò
tới một cái hố cạn cạnh gò cát để tránh gió rét, ngắm nghía đứa bé, nhớ lại người
chồng đã mất, bất giác vui mừng chua xót lẫn lộn.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment