ANH HÙNG XẠ ĐIÊU - CHƯƠNG 22 - KIM DUNG - TRUYENHOANGDUNG
ANH HÙNG XẠ ĐIÊU
Tác giả: Kim Dung
Thể loại: Kiếm hiệp
CHƯƠNG 22:GIÓ CÁT SA MẠC 1
Các
sư trong chùa thấy Tiêu Mộc viên tịch đều đau thương khóc lóc. Có người băng bó
giúp vết thương cho những người bị thương, dìu vào khách xá.
Chợt
nghe trong cái vạc đồng dưới cái chuông có tiếng leng keng không dứt, không biết
bên trong là quái vật gì các sư ngẩn mặt nhìn nhau, tay chân luống cuống, lúc ấy
đồng thanh tụng Cao vương kinh, nào ngờ trong tiếng Cứu khổ cứu nạn. A di đà Phật,
cái vạc vẫn không ngừng Khua vang, sau cùng có mười mấy người to gan xúm lại hợp
lực dùng dây kéo cái chuông lớn lên, vừa mới mở hé cái vạc đồng, bên trong đã
có một khối thịt tròn lăn ra, các sư cả kinh chạy tứ tán. Chỉ thấy khối thịt
tròn ấy nhảy phắt dậy thở ồ ồ, chính là Hàn Bảo Câu. Y bị nhốt trong chảo,
không biết đoạn cuối của trận đánh, thấy Tiêu Mộc viên tịch, nghĩa huynh nghĩa
đệ ai cũng bị trọng thương, lo lắng quát ầm lên, cầm Kim long tiên định tới đập
xuống Khưu Xử Cơ. Toàn Kim Phát gọi Tam ca, không được!. Hàn Bảo Câu tức giận
nói: Tại sao? Toàn Kim Phát hông đau nhói lên, chỉ nói: Ngàn.., ngàn vạn lần
không được.
Kha
Trấn ác hai chân trúng kiếm, bị thương không nhẹ nhưng thần trí vẫn còn sáng suốt,
mò trong bọc lấy thuốc giải độc ra, bảo các sư chia ra cho Khưu Xử Cơ và Hàn Tiểu
Oanh uống, một mặt đem việc đã qua kể lại cho Hàn Bảo Câu. Hàn Bảo Câu cả giận,
xoay người phóng ra, muốn đuổi theo giết Đoàn Thiên Đức. Kha Trấn ác quát ngăn
lại, nói: Thằng ác tặc ấy thong thả sẽ tìm cũng không muộn, ngươi mau cứu chữa
cho các huynh đệ bị nội thương.
Chu
Thông và Nam Hy Nhân bị nội thương rất nặng. Toàn Kim Phát bị trúng một cước
vào hông cũng không nhẹ. Trương A Sinh xương vai gãy nát. Trước ngực bị thương,
nhất thời ngất đi nhưng khi Tĩnh lại cũng không đáng ngại lắm. Lúc ấy mọi người
ở lại dưỡng thương trong chùa.
Giám
tự chùa Pháp Hoa sai người tới chùa Vân Thê ở Hàng Châu báo tin cho Khô Mộc thiền
sư, một mặt sắp xếp hậu sự cho Tiêu Mộc thiền sư.
Qua
vài hôm Khưu Xử Cơ và Hàn Tiểu Oanh đã giải hết chất độc trong người. Khưu Xử
Cơ hơi biết y đạo viết phương thuốc cho bọn Chu Thông điều trị, lại dạy cho từng
người cách xoa bóp riêng. May là mọi người đều có căn bản võ công, nội thương
ngoại thương đều dần dần giảm hẳn, qua vài ngày sau đều có thể ngồi đứng đi lại.
Hôm ấy tám người hội họp trong một gian tăng phòng, nghĩ lại chuyện bị gian
nhân chia rẽ làm bấy nhiêu bậc đại hành gia trên giang hồ đánh lầm giết lầm lẫn
nhau, đến nỗi ai cũng bị trọng thương, lại phải bù thêm một mạng Tiêu Mộc thiền
sư, tất cả đều rầu rĩ không nói gì.
Qua
một lúc Hàn Tiểu Oanh lên tiếng trước Tiếng tăm anh hùng của Khưu đạo trưởng
thiên hạ đều biết, bảy anh em chúng tôi cũng không phải là kẻ mới bước vào
giang hồ, lần này mọi người lại hồ đồ vướng phải thủ đoạn của gã vô danh kia,
chuyện này mà đồn ra nhất định sẽ bị hảo hán giang hồ chê cười.
Chuyện
này làm sao kết thúc cho hay, còn xin đạo trưởng dạy bảo cho.
Khưu
Xử Cơ trong mấy hôm ấy cũng tự trách mình quá lỗ mãng, nếu không nóng nảy như
thế, chỉ cần bình tĩnh nói chuyện với Tiêu Mộc. ắt sẽ có thể hiểu được mọi chuyện,
lúc ấy nhìn Kha Trấn ác nói: Kha đại ca, ngươi nói nên làm sao?.
Kha
Trấn ác tính tình vốn kỳ quái, sau khi hai mắt bì mù lại càng ương ngạnh, lần
này bảy anh em đều bị một mình Khưu Xử Cơ đả thương, quả thật là một nỗi sỉ nhục
lớn trong đời, thêm vết kiếm thương trên đùi đau không chịu nổi lại càng tức giận,
lúc ấy cười nhạt nói:
-
Khưu đạo trưởng chống kiếm ngang dọc thiên hạ, đời nào coi ai ra gì? Chuyện này
cần gì phải hỏi anh em bọn ta!.
Khưu
Xử Cơ ngẩn người, biết y chưa hết tức tối, lúc ấy đứng lên xoay quanh vái bảy
người một vái, nói:
- Bần
đạo không có công lao gì, làm việc hồ đồ, quả thật rất xấu hổ, xin tạ lỗi với
các vị ở đây.
Bọn
Chu Thông đều đáp lễ. Kha Trấn ác thì làm ra vẻ không biết, lạnh lùng nói:
-
Chuyện giang hồ anh em bọn ta cũng không còn mặt mũi nào nói tới nữa. Bọn ta ở
đây ai đánh cá cứ đánh cá, ai đốn củi cứ đốn củi, chỉ cần đạo trưởng không tới
đây kiếm chuyện nữa thì bọn ta có thể yên ổn sống nốt quãng đời còn lại rồi.
Khưu
Xử Cơ bị y dồn cho một chặp, mặt thoáng đỏ bừng, im lặng không đáp, ngồi ngây
ra một lúc rồi đứng lên nói:
- Lần
này bần đạo làm hỏng việc, từ nay trở đi quyết không dám đặt chân lên đất Hoài
nữa. Mối thù của Tiêu Mộc đại sư thì bần đạo xin gánh vác, ta nhất định sẽ mổ bụng
thằng gian tặc kia để rửa mối hờn này. Bây giờ bần đạo xin từ biệt ở đây. Nói
xong xoay quanh vái dài một vái, quay người bước đi.
Kha
Trấn ác quát:
-
Khoan đã?
Khưu
Xử Cơ quay lại hỏi:
-
Kha đại ca có gì sai bảo?
Kha
Trấn ác nói:
-
Ngươi đánh tất cả anh em bọn ta bị trọng thương mà chỉ bằng vào một câu ấy là
xong chuyện à?
Khưu
Xử Cơ nói:
- Ý
của Kha đại ca thế nào? Chỉ cần bần đạo làm được thì quyết không từ chối.
Kha
Trấn ác cúi đầu trầm giọng nói:
-
Khẩu khí ấy bọn ta nuốt không trôi, xin đạo trưởng chỉ giáo thêm.
Giang
Nam thất quái tuy hành hiệp trượng nghĩa nhưng người nào cũng tâm cao khí ngạo,
hành sự quái dị, nếu không thì làm sao mà có được cái danh hiệu Thất quái? Họ
võ công đã cao, lại người đông thế mạnh, giao thủ với người trong võ lâm chưa lần
nào thất bại. Năm xưa họ bất hòa với bang Hoài Dương, đôi bên động thủ, bảy người
đánh bại hơn một trăm hảo hán của bang Hoài Dương ven sông Trường Giang, lúc ấy
Hàn Tiểu Oanh còn rất nhỏ cũng giết được hai kẻ địch, danh tiếng Giang Nam thất
quái bắt đầu lừng lẫy giang hồ.
Lần
này lại thất bại trong tay một mình Khưu Xử Cơ nên không sao chịu nổi.
Huống
chi Tiêu Mộc là bạn của thất quái, bất hạnh gặp nạn, cũng có thể nói vì Khưu Xử
Cơ hành sự lỗ mãng gây ra. Nhưng rõ ràng trong chùa Pháp Hoa có giấu nữ nhân,
mà còn đúng là vợ góa của Quách Khiếu Thiên, chuyện này thì bên mình sai lè lè.
Giang Nam thất quái lại không đếm Xửa gì tới.
Khưu
Xử Cơ nói:
- Bần
đạo bị trúng ám khí, nếu không có Kha đại ca ban thuốc giải cho thì bây giờ đã
chết rồi. Đôi bên chúng ta đánh nhau một trận chí mạng, bần đạo xin nhận thua.
Kha
Trấn ác nói:
- Nếu
thế thì ngươi cởi trường kiếm trên lưng để lại đây, bọn ta sẽ cho ngươi đi.
Y
biết rõ nếu bây giờ mà động thủ thì bên mình chỉ có anh em họ Hàn là có thể
giao chiến, chuyện thắng phụ không cần phải nói, nhưng nói vì thế mà bỏ qua thì
chẳng thà thất quái cùng chết dưới kiếm người ta còn hơn.
Khưu
Xử Cơ khí giận bốc lên, nghĩ thầm: Ta nể mặt các ngươi, đã nhịn đủ mọi bề, lại
tạ tội nhận thua mà còn kiếm chuyện à?
Lúc
ấy bèn nói Đây là binh khí hộ thân của bần đạo, cũng như thiết trượng của Kha đại
ca vậy. Kha Trấn ác cao giọng nói:
-
Ngươi mỉa mai ta mù phải không?
Khưu
Xử Cơ nói:
-
Không dám. Kha Trấn ác tức giận nói:
-
Bây giờ mọi người chúng ta đều bị thương, khó phân thắng phụ. Ngày này năm sau
mời Khưu đạo trưởng tới gặp nhau ở lầu Túy Tiên.
Khưu
Xử Cơ chau mày, nghĩ thầm thất quái không phải là người xấu, mình tội gì vô ích
tranh hơi với họ? Hôm trước sau khi Tiểu Mộc chết. Hàn Bảo Câu trong chảo đồng
thoát ra được, nếu muốn giết mình thì dễ như trở bàn tay. Mà việc này rốt lại
là do mình lỗ mãng, đại trượng phu phải trái rạch ròi, sai thì phải nhận là
sai, nhưng làm sao để thoát khỏi sự lằng nhằng của họ thật cũng không dễ, trầm
ngâm một lúc, chợt động tâm niệm, nói:
- Nếu
các vị muốn quyết thắng phụ với bần đạo lần nữa cũng không có gì không được, chỉ
là cách thức phải do bần đạo đặt ra. Nếu không thì bần đạo đấu rượu ở Túy Tiên
lâu đã thua Chu nhị hiệp, so sánh võ công trong chùa Pháp Hoa lại thua bảy vị,
thua hai trận liên tiếp rồi. Nếu lần thứ ba vẫn thua thì cũng không cần so tài
nữa.
Hàn
Bảo Câu. Hàn Tiểu Oanh. Trương A Sinh ba người lập tức đứng lên, bọn Chu Thông
nằm trên giường cũng ngẩng đều lên nhìn, đồng thanh nói:
-
Trước nay Giang Nam thất quái so tài với ai thì giờ giấc và địa điểm đều do họ
chọn.
Khưu
Xử Cơ thấy họ hiếu thắng như thế, cười khẽ một tiếng nói:
- Bất
kể đánh cuộc cách nào cũng đều theo chủ ý của bần đạo phải không?
Chu
Thông và Toàn Kim Phát đều nghĩ cho dù y có gian kế gì thì mình cũng không đến
nỗi thua, đồng thanh nói:
-
Thì người cứ nói đi.
Khưu
Xử Cơ nói:
-
Quân tử nhất ngôn chứ?
Hàn
Tiểu Oanh nói ngay:
-
Như ngựa tốt thêm roi vậy.
Kha
Trấn ác còn đang trầm ngâm. Khưu Xử Cơ nói:
- Nếu
các vị thấy hủ ý của ta không ổn thì bần đạo nói trước, kể như ta thua.
Lúc ấy
y đã hiểu nên lấy lui làm tiến, biết thất quái hiếu thắng, quyết không chịu
khinh dị cho y nhận thua.
Kha
Trấn ác quả nhiên nói ngay:
-
Không cần phải khích, nói mau đi.
Khưu
Xử Cơ ngồi xuống nói:
-
Cách này của ta phải mất nhiều thời gian, mà so tài bằng chân công phu chân bản
lĩnh, hoàn toàn không chỉ đấu cái dũng mãnh huyết khí nhất thời. Đao kiếm quyền
cước tranh tiên quyết thắng, phàm là người học võ ai cũng từng gặp qua. Bọn ta
đều là nhân vật thành danh trong võ lâm, quyết không thể giống bọn tiểu tử hậu
sinh tệ hại được.
Giang
Nam thất quái đều nghĩ: Không dùng đao kiếm quyền cước để phân thắng phụ thì
dùng cách thức kỳ quái gì nữa đây? Chẳng lẽ lại đấu rượu?.
Khưu
Xử Cơ ngang nhiên nói:
-
Cuộc tỷ thí lớn này của chúng ta là một mình ta đấu với bảy vị, không những so
về võ công mà còn đấu về hằng tâm nghị lực, so mưu đấu kế, phải làm tới cùng mới
biết rốt lại ai là chân anh hùng chân hào kiệt.
Câu
ấy khiến Giang Nam thất quái người nào cũng tim đập thình thình.
Hàn
Tiểu Oanh nói:
-
Nói mau đi, nói mau đi, chuyện càng khó càng hay.
Chu
Thông cười nói:
- Nếu
so tài bằng chuyện tu tiên luyện đan, vẽ bùa bắt quỷ, thì bọn ta không phải là
đối thủ của đạo gia ngươi đâu.
Khưu
Xử Cơ cũng cười nói:
- Bần
đạo cũng không muốn so tài trộm gà bắt chó, thuận tay dắt dê với Chu nhị ca.
Hàn
Tiểu Oanh cười hì hì, lại hối thúc:
-
Nói mau đi, nói mau đi.
Khưu
Xử Cơ nói:
-
Tìm lại nguồn gốc thì việc chúng ta hiểu lầm đánh nhau là vì cứu giúp dòng dõi
của người trung nghĩa mà ra, vậy chuyện này phải quy về đó.
Rốt
đó bèn kể lại chuyện kết giao với hai người Quách Dương ra sao, đuổi bắt Đoàn
Thiên Đức ra sao. Giang Nam thất quái lắng nghe, không ngừng chửi mắng người
Kim tàn bạo, quan quân vô sỉ.
Khưu
Xử Cơ kể xong, nói:
-
Người mà Đoàn Thiên Đức mang đi chính là Lý thị vợ Quách Khiếu Thiên, ngoài Kha
đại ca và anh em họ Hàn, bốn vị kia đều biết mặt nàng.
Kha Trấn ác nói:
-
Ta nhớ giọng nói của nàng ta rồi, không bao giờ quên đâu!
Khưu
Xử Cơ nói:
-
Hay lắm! còn như Bao thị vợ Dương Thiết Tâm thì không biết trôi dạt nơi nào.
Bao thị thì bần đạo từng gặp qua, chứ các vị thì không biết mặt. Bần đạo đánh
cuộc với các vị là về chuyện này. Cho nên cách thức là thế này...
Hàn
Tiểu Oanh cướp lời nói trước:
- Bảy
người bọn ta đi cứu Lý thị, ngươi đi cứu Bao thị xem ai thành công trước phải
không?.
Khưu
Xử Cơ cười khẽ nói:
- Nếu
cứu người thì tuy không dễ nhưng cũng khó nói là anh hùng hảo hán. Chủ ý của bần
đạo còn khó hơn nhiều, tốn công hơn nhiều.
Kha
Trấn ác nói:
-
Còn phải làm gì nữa?.
Khưu
Xử Cơ nói:
-
Hai người đàn bà ấy đều đã có thai, cứu được họ rồi phải thu xếp cho họ yên ổn,
chờ họ sinh con, sau đó ta dạy đứa nhỏ họ Dương, bảy vị dạy đứa nhỏ họ Quách...
Giang
Nam thất quái thấy y càng nói càng lạ lùng, đều há hốc miệng. Hàn Bảo Câu nói:
- Để
làm gì thế?
Khưu
Xử Cơ nói:
-
Qua mười tám năm, hai đứa đều mười tám tuổi, chúng ta sẽ gặp nhau ở lầu Túy
Tiên phủ Gia Hưng, mời anh hùng hảo hán giang hồ tới uống rượu một bữa. Sau khi
say rượu nóng tai, để hai đứa nhỏ tỷ thí võ nghệ xem đồ đệ của bần đạo cao minh
hay đệ tử của bảy vị thắng?
Giang
Nam thất quái ngơ ngác nhìn nhau, im bặt không nói nên lời.
Khưu
Xử Cơ lại nói:
- Nếu
bảy vị đích thân tỷ thí với bần đạo, cho dù thắng được lần nữa chẳng qua cũng
là lấy nhiều thắng ít, cũng chẳng có gì vinh quang. Để khi bần đạo đem bản lĩnh
một đời dạy một người, bảy vị cũng đem tuyệt nghệ dạy một người, cho hai người
bọn họ một chọi một đấu với nhau, lúc bấy giờ nếu đệ tử của bần đạo thắng thì
thất hiệp các vị phải tâm phục khẩu phục.
Kha
Trấn ác hào khí trào lên trong lồng ngực, dằn mạnh thiết trượng xuống đất một
cái kêu lên:
-
Hay lắm, chúng ta đánh cuộc nào.
Toàn
Kim Phát nói:
- Nếu
lúc ấy Lý thị đã bị Đoàn Thiên Đức hại chết thì làm sao?
Khưu
Xử Cơ nói:
-
Đó cũng là đánh cuộc với số phận. Trời không muốn cho chúng ta thắng thì còn
nói gì nữa?.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment