ANH HÙNG XẠ ĐIÊU - CHƯƠNG 21 - KIM DUNG - TRUYENHOANGDUNG
ANH HÙNG XẠ ĐIÊU
Tác giả: Kim Dung
Thể loại: Kiếm hiệp
CHƯƠNG 21: GIANG NAM THẤT QUÁI 9
Lúc ấy bèn nghiêng cái vạc đồng, keng keng hai tiếng,
hai ngọn thiết lăng đều rơi vào lòng vò. Loại thiết lăng này là ám khí độc môn
của Kha Trấn Ác, bốn phía có góc như củ ấu, nhưng chỗ góc sắc nhọn không giống
củ ấu ở Nam Hồ quê cũ của y, đó là tuyệt kỹ y luyện thành lúc chưa bị mù, ám
khí đã trì trọng, thủ pháp lại chuẩn xác. Khưu Xử Cơ đón được hai ngọn thiết
lăng, thấy cái vạc đồng rung lên một cái, nghĩ thầm:
- Thủ kình của người mù này mạnh thật!
Lúc ấy anh em họ Hàn, Chu Thông, Nam Hy Nhân đều đã
tránh qua một bên. Toàn Kim Phát không ngừng kêu:
- Đánh vào phương vị Trung phu, đánh vào phương vị
Ly... Được, bây giờ tên đạo sĩ đang bước tới phương vị Minh di...
Y cứ thế gọi tên phương vị, vốn đã cùng Kha Trấn Ác
luyện hơn mười năm rất thuần thục, lấy mắt mình làm mắt cho nghĩa huynh, trong
sáu anh em chỉ có y là có khả năng như thế. Kha Trấn Ác chợt động tâm tự nhủ:
- Y nghe tiếng hô hoán của lục đệ thì đã đề phòng, tự
nhiên không đánh trúng y được.
Lúc ấy Toàn Kim Phát giọng nói càng lúc càng yếu,
trong tiếng kêu không kìm được tiếng rên, chắc là vết thương quá nặng, mà
Trương A Sinh thì không kêu một tiếng, không biết sống chết ra sao. Chỉ nghe
Toàn Kim Phát nói:
- Đánh... đánh... đánh vào phương vị... Đồng nhân.
Kha Trấn Ác lúc ấy quyết ý không theo lời y, giương
thẳng hai tay, bốn ngọn thiết lăng nhất tề bắn tới, hai ngọn chia ra đánh vào
hai phương vị Tiết và Tổn bên phải phương vị Đồng nhân, hai ngọn còn lại chia
ra đánh vào hai phương vị Phong và Ly bên trái.
Khưu Xử Cơ sải chân bước qua bên phải một bước, rời
khỏi phương vị Đồng nhân, không ngờ Kha Trấn Ác lại đột nhiên dùng kế, chỉ nghe
hai người cùng bật tiếng la hoảng. Khưu Xử Cơ vai phải trúng một ngọn thiết
lăng, ngoài ra một ngọn thiết lăng đánh vào phương vị Tổn thì trúng ngay bối
tâm Hàn Tiểu Oanh. Kha Trấn Ác vừa sợ vừa mừng, gọi lớn:
- Thất muội, lại đây mau!
Hàn Tiểu Oanh biết trên ám khí của đại ca có tẩm chất
kịch độc, lợi hại vô cùng, vội chạy tới cạnh y. Kha Trấn Ác mò trong túi lấy ra
một viên thuốc màu vàng, nhét vào miệng nàng nói:
- Ra nằm trên bãi bùn hậu viện, không được động đậy,
đợi ta tới trị thương cho cô.
Hàn Tiểu Oanh sãi chân chạy đi, Kha Trấn Ac gọi
theo:
- Đừng chạy, đừng chạy! Đi thong thả thôi!
Hàn Tiểu Oanh lập tức hiểu ý, thầm mắng mình ngu xuẩn,
trúng độc xong lại dùng lực chạy mau, khí huyết vận hành càng nhanh, đưa chất độc
vào tim thì lập tức hết cứu, lúc ấy thong thả bước đi, sần ra hậu viện.
Khưu Xử Cơ trúng một ngọn thiết lăng cũng không thấy
đau lắm, lúc ấy cũng không để ý, lại giao đấu với bọn Chu Thông, Tiêu Mộc, đang
đánh nhau chợt nghĩ Kha Trấn Ác liên tiếp kêu mấy tiếng "Đừng chạy!" chợt động
tâm niệm, chỉ thấy chỗ vết thương dần dần tê rần, bất giác cả kinh, biết trên
ám khí có chất độc trong lòng lạnh buốt, không dám ham đánh, lập tức vận kình
xuất quyền đánh thẳng vào giữa mặt Nam Hy Nhân.
Nam Hy Nhân thấy đòn tới mãnh liệt, lập tức xuống tấn,
chiếc đòn gánh quét ngang ra chiêu Thiết tỏa trường giang gạt qua trước mặt.
Khưu Xử Cơ không thu quyền mà quát lớn nhả kình, chát một tiếng đánh luôn vào
giữa chiếc đòn gánh. Nam Hy Nhân toàn thân chấn động, hổ khẩu hai tay rách toạc,
máu tươi phun ra, xoảng một tiếng, chiếc đòn gánh rơi xuống đất. Khưu Xử Cơ lúc
nguy cấp liều mạng, một quyền ấy dùng hết sức toàn thân, Nam Hy Nhân lập tức bị
nội thương, cước bộ loạng choạng, mắt nổ đom đóm, nghe cổ họng ngòn ngọt, ọe một
tiếng phun ra một búng máu tươi.
Khưu Xử Cơ tuy đả thương thêm được một người nhưng đầu
vai càng lúc càng tê, cầm cái vạc đồng thấy rất nặng nề, quát lớn một tiếng,
chân trái quét ngang một cái. Hàn Bảo Câu nhảy lên tránh khỏi, Khưu Xử Cơ quát:
- Chạy đi đâu?
Tay phải vung ra, cái vạc đồng từ trên không chụp xuống.
Hàn Bảo Câu thân hình đang trên không không sao dùng lực, chỉ kịp lật đi nửa
vòng, cái vạc lớn đã úp xuống đỉnh đầu, y sợ bị thương lập tức hai tay ôm đầu,
co người thành một khối tròn, bình một tiếng lớn, cái vạc đã đánh trúng người
y.
Khưu Xử Cơ buông cái vạc ra tuốt kiếm điểm chân nhảy
vọt lên, chặt đứt sợi dây treo cái chuông, tay trái đẩy tới, cái chuông sắt nặng
hơn ngàn cân ấy rơi xuống kêu một tiếng vang rền chụp lên cái vạc Hàn Bảo Câu
dù có khỏe hơn cũng không thể hất ra được. Khưu Xử Cơ hai đòn ấy dùng lực quá
nhiều, chỉ cảm thấy tay chân mềm nhũn, mồ hôi trên trán như hạt đậu nhỏ xuống.
Kha Trấn Ác kêu lên:
- Mau buông kiếm đầu hàng, nếu chậm thêm một khắc
thì mạng ngươi khó giữ đấy.
Khưu Xử Cơ nghĩ thầm:
- Tên ác tăng này câu kết với quân Kim, giấu phụ nữ
trong chùa, hành vi rất gian ác, Giang Nam thất quái đã cùng bọn với y thì danh
tiếng hiệp nghĩa đồn đại trên giang hồ ắt cũng không đúng, Khưu mỗ thà mất mạng
chứ há lại cam tâm quị lụy bọn gian tà?
Lúc ấy lập tức huy động trường kiếm xông ra ngoài.
Trong Giang Nam thất quái chỉ còn hai người Kha Trấn Ác, Chu Thông không bị
thương, số còn lại sống chết chưa biết, lúc ấy làm sao để y thoát ra khỏi chùa
được? Kha Trấn Ác vung thiết trượng lên chặn ngay giữa cửa. Khưu Xử Cơ cướp đường
xông ra, trường kiếm rút gió đâm thẳng vào giữa mặt Kha Trấn Ác. Phi thiên biển
bức Kha Trấn Ác nghe tiếng xét hình, vung trượng gạt ra. Keng một tiếng, Khưu Xử
Cơ tay cầm kiếm không vững, bất giác cả kinh nghĩ thầm:
- Người mù này nội công thâm hậu như thế, chẳng lẽ
công lực lại hơn cả mình?
Rồi phóng tiếp một kiếm, lại bị thiết trượng của đối
phương gạt ra, lúc ấy mới phát giác là vai phải mình bị thương mất sức chứ
không phải đối phương lợi hại, nhưng kình lực của mình không vận lên được, lập
tức đổi kiếm qua tay trái, dùng một đường Đồng qui kiếm pháp từ lúc luyện thành
chưa bao giờ đem ra đối phó với địch nhân, kiếm quang chớp lên, chiêu nào cũng
đâm vào chỗ yếu hại trên người Kha Trấn Ác, Chu Thông, Tiêu Mộc, hoàn toàn
không hề phòng thủ, cứ lăn xả vào tấn công.
Đường Đồng quy kiếm pháp lấy ý từ câu Đồng qui tận,
nếu địch nhân lợi hại, tính mệnh mình bị nguy cấp không còn cách nào khác thì
chỉ đành dùng đường kiếm pháp này để liều mạng, chiêu nào cũng tấn công ráo riết
vào chỗ yếu hại của địch nhân, chiêu nào cũng ác nhát nào cũng độc, đơn thuần
là lối đánh vứt bỏ tính mạng của mình.Tuy là kiếm thuật thượng thặng nhưng rốt
lại cũng giống thủ đoạn của bọn lưu manh mặt dày.
Nguyên là phái Toàn Chân có kẻ đối đầu ngụ ở Tây Vực,
là người tàn độc, võ công cao thâm khôn lường, hơn hẳn Toàn Chân thất tử. Năm
xưa chỉ có sư phụ của họ mới có thể chế phục được y, bây giờ sư phụ đã tạ thế,
nếu một sớm y trở lại Trung nguyên, chỉ sợ cả phái Toàn Chân sẽ bị tiêu diệt.
Phái Toàn Chân có một trận pháp Thiên cang Bắc đẩu
có thể cự địch nhưng phải đủ cả bảy người cùng bày trận, nếu lúc bất ngờ tình cờ
gặp phải y thì chưa chắc đã đủ mặt bảy người. Đường Đồng quy kiếm pháp này cũng
là có ý đối phó với y, có thể một mình sử dụng, chỉ cần hy sinh một hai người
cùng chết với y thì có thể bảo toàn tất cả đồng môn. Khưu Xử Cơ lúc ấy trúng phải
chất kịch độc, lại bị ba cao thủ chặn lại, tính mạng chỉ còn trong khoảnh khắc,
đành sử dụng loại võ công không muốn sử dụng ấy. Qua mười chiêu, Kha Trấn Ác
trên đùi trúng kiếm. Tiêu Mộc gọi lớn:
- Kha đại ca, Tiêu nhị đệ, để đạo nhân này đi thôi!
Đúng lúc y sơ ý ấy, Khưu Xử Cơ đã đâm trúng sườn phải
của y. Tiêu Mộc la hoảng ngã lăn ra đất. Lúc ấy Khưu Xử Cơ đã lảo đảo sắp ngã,
đứng không vững nữa. Chu Thông hai mắt đỏ ngầu, chửi mắng ầm lên, chạy quanh y
tìm cách tấn công. Lại đánh nhau vài hiệp, Kha Trấn Ác rốt lại không nhìn thấy
đường, bị Khưu Xử Cơ dương đông kích tây hư hư thực thực, roạt roạt roạt đâm
trúng liên tiếp bảy tám kiếm, y không thể nhìn thấy chiêu thức, đùi phải lại
trúng một kiếm, ngã sấp xuống đất. Chu Thông mắng lớn:
- Thằng đạo sĩ chó chết, thằng đạo sĩ giặc cướp, chất
độc trong người ngươi đã tới tim rồi đấy! Ngươi cứ đâm ba kiếm nữa xem.
Khưu Xử Cơ râu tóc dựng ngược, hai mắt trợn lên, tay
trái cầm kiếm, lảo đảo đuổi theo. Chu Thông sở trường về khinh công, cứ chạy
như bay quanh tượng Phật trên đại điện. Khưu Xử Cơ biết mình chi trì không nổi,
thở dài một tiếng, dừng lại không đuổi nữa. Chỉ thấy trước mắt mờ mờ, cố định
thần muốn tìm đường ra, đột nhiên chát một tiếng, hậu tâm một vật đánh trúng,
té ra là Chu Thông cởi chiếc hài vải dưới chân ném tới, chiếc hài tuy nhẹ nhưng
cũng mang nội kình khá mạnh.
Khưu Xử Cơ xiêu đi một cái, chỉ thấy một màn sương
mù mờ mịt dâng lên trong óc, người cứ mê đang cố trấn tĩnh thì chợt thấy đau buốt,
trên đầu bị một vật gõ mạnh, lần này là Chu Thông vớ một cái dùi gõ mõ trên Phật
điện ném tới. May là Khưu Xử Cơ nội công thâm hậu, chứ nếu là người thường thì
mất mạng rồi, nhưng cũng thấy trước mặt tối sầm lại. Y cất tiếng kêu lên:
- Thôi thôi! Trường Xuân tử hôm nay chết trong tay
lũ vô sỉ các ngươi rồi!
Đột nhiên hai chân nhũn ra, chống kiếm xuống đất.
Chu Thông sợ y ngã xuống lại nhảy vọt lên, bèn nắm quạt cúi xuống điểm vào huyệt
đạo của y, đột nhiên thấy tay trái y rung một cái, biết ngay là không hay, vội
đưa tay phải lên đỡ trước ngực thì bụng dưới đã như bị một thanh đại đao đẩy
vào, lập tức bắn tung ra phía sau, người chưa rơi tới đất miệng đã phun máu
tươi. Khưu Xử Cơ lúc tối hậu đã ngưng tụ hết công lực bình sinh, tuy thân hình
đã không thể cử động nhưng một chưởng ấy đem hết nội kình còn lại trong cơ thể
đánh ra, quả thật không tầm thường, Chu Thông làm sao chịu nổi?
Chúng tăng chùa Pháp Hoa đều không biết võ nghệ,
cũng không biết phương trượng thân mang tuyệt nghệ, đột nhiên thấy trong đại điện
đánh nhau long trời chuyển đất đã xúm vào một chỗ ẩn núp. Hồi lâu nghe trên điện
yên ắng, mấy chú tiểu sa di đánh bạo thò đầu vào nhìn, chỉ thấy trên mặt đất
xác người ngổn ngang, trong đại điện máu tươi vương vãi, qua cơn hoảng sợ liền
kêu gào ầm ĩ, ba chân bốn cẳng chạy tìm Đoàn Thiên Đức.
Đoàn Thiên Đức vẫn núp trong mật thất dưới đất nghe
chúng tăng nói đôi bên đánh nhau đều tử thương quả thật vui mừng khôn xiết, còn
sợ Khưu Xử Cơ không có trong đó, bèn sai chú tiểu sa di lên xem cho rõ vị đạo
sĩ kia đã chết chưa, khi chú tiểu sa đi quay lại nói là đạo sĩ đã nhắm mắt nằm
im mới yên tâm, kéo Lý Bình lên đại điện.
Y đứng cạnh Khưu Xử Cơ vung chân đá một cước Khưu Xử
Cơ thở thoi thóp, vẫn chưa đứt hơi. Đoàn Thiên Đức rút yêu đao ra quát:
- Thằng đạo sĩ giặc cướp nhà ngươi đuổi ta khốn khổ
lắm, hôm nay lão tử sẽ đưa ngươi qua Tây phương!
Tiêu Mộc bị trọng thương, thấy Đoàn Thiên Đức muốn
hành hung giết người, đè khí kêu lên:
- Không!... Không được hại y!
Đoàn Thiên Đức nói:
- Tại sao?
Tiêu Mộc nói:
- Y là người tốt chỉ là nóng.., nóng tính nên xảy
chuyện hiểu lầm...
Đoàn Thiên Đức nói:
- Người tốt cái gì? Cứ chém xong sẽ nói.
Tiêu Mộc tức giận nói:
- Ngươi có nghe ta nói không? Buông đao xuống!
Đoàn Thiên Đức hô hố cười rộ quát:
- Muốn ta buông đao xuống à? Ha ha! Để lập tức thành
Phật sao?
Rồi nhấc yêu đao lên chém thẳng xuống đầu Khưu Xử
Cơ. Tiêu Mộc nổi giận, đem hết sức bình sinh phóng thẳng đoạn ô mộc cháy sém
vào Đoàn Thiên Đức. Đoàn Thiên Đức vội né tránh, nhưng võ công chênh nhau quá
xa không tránh được, bị đoạn ô mộc đánh trúng giữa mặt, lập tức gãy luôn ba cái
răng cửa. Đoàn Thiên Đức đau quá nổi khùng, cũng bất kể Tiêu Mộc có ơn với
mình, giơ đao sấn lên chém vào đầu y. Chú tiểu sa di đứng cạnh liều mạng giữ
tay y lại, một người khác sấn vào níu áo y. Đoàn Thiên Đức tức giận quay đao
chém hai người ngã lăn ra đất.
Khưu Xử Cơ, Tiêu Mộc, Giang Nam thất quái tuy võ
công cao cường nhưng lúc ấy ai cũng bị trọng thương chỉ còn cách giơ mắt nhìn y
hành hung. Lý Bình kêu lớn:
- Ác tặc, dừng tay mau?
Nàng bị Đoàn Thiên Đức bắt ép chạy trốn khắp nơi, vốn
muốn chờ thời cơ giết y trả thù cho chồng, lúc ấy thấy máu tươi đầy đất mà tên
ác tặc lại định giết người, càng không nhịn nổi, liền nhảy xổ tới liều mạng cào
cấu y.
Mọi người thấy nàng mặc quần áo quân sĩ, chỉ cho là
thuộc hạ của Đoàn Thiên Đức, nhưng tại sao lại xoay ra liều mạng cản trở y giết
người?
Tất cả đều cảm thấy kinh ngạc.
Kha Trấn Ác mắt mù nên tai đặc biệt thính, vừa nghe
tiếng nàng kêu lên, biết ngay là phụ nữ, thở dài nói:
- Tiêu Mộc hòa thượng, bọn ta đều bị ngươi hại chết
rồi. Chùa của ngươi quả thật có giấu diếm phụ nữ!
Tiêu Mộc sửng sốt nhưng lập tức hiểu ngay, nghĩ mình
nhất thời không xét kỹ để thằng súc sinh kia gây ra đại họa, thành ra vô ý bán
đứng bạn tốt, vừa tức giận vừa đau lòng, đập xuống đất một chưởng vọt người
lên, vung hai tay ra vồ Đoàn Thiên Đức. Đoàn Thiên Đức thấy y hung dữ, cả kinh
né tránh. Tiêu Mộc bị trọng thương nên thân pháp không được linh hoạt, húc luôn
vào cái cột lớn bên kia đại điện, xương sọ vỡ toang óc bắn tung tóe, chết ngay
lập tức.
Đoàn Thiên Đức hoảng sợ hồn bất phụ thể, đời nào dám
ở lại, kéo Lý Bình bỏ chạy ra ngoài. Lý Bình kêu lớn:
- Cứu mạng, ta không đi, cứu mạng!
Nhưng âm thanh càng lúc càng xa.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment