ANH HÙNG XẠ ĐIÊU - CHƯƠNG 08 - KIM DUNG - TRUYENHOANGDUNG
ANH HÙNG XẠ ĐIÊU
Tác giả: Kim Dung
Thể loại: Kiếm hiệp
CHƯƠNG 08: TAI HỌA BẤT NGỜ 8
Dương
Thiết Tâm săm soi thanh đoản kiếm, rót rượu uống một mình, bất giác say mềm.
Bao Tích Nhược đỡ chồng lên giường, thu dọn mâm bát, thấy trời đã xế bèn ra hậu
viện cho gà vào chuồng rồi ra đóng cửa sau, chỉ thấy trên mặt tuyết rải rác có
vết máu vòng qua cửa sau. Nàng giật nảy mình nghĩ thầm:
-
Vốn mình đã quét sạch vết máu rồi, nếu để công sai của quan phủ nhìn thấy há
chẳng phải là mối họa tày trời sao?
Vội
lấy chổi ra cửa quét tuyết.
Vết
máu ấy, đi thẳng vào khu rừng sau nhà, trên mặt tuyết còn lưu lại vết người bò.
Bao Tích Nhược càng ngờ vực, theo vết máu tiến vào rừng thông, chuyển qua một
ngôi mộ cổ, chỉ thấy dưới đất có một đống tròn tròn màu đen.
Bao
Tích Nhược tới gần cúi nhìn mới hoảng sợ nhận ra là một xác chết mặc áo đen,
chính là một trong những người đuổi bắt Khưu Xử Cơ mới rồi, nghĩ có lẽ y bị
thương nhất thời chưa chết bò được tới đây. Nàng định quay về gọi chồng dậy ra
chôn, chợt xoay chuyển ý nghĩ Không khéo quỷ thần xui khiến lại có ai đi ngang
nhìn thấy. Bèn đánh bạo bước qua kéo cái xác ấy, định lôi vào giấu trong bụi cỏ
rậm rồi sẽ vào gọi chồng. Không ngờ nàng vừa đưa tay kéo, cái xác ấy chợt nhúc
nhích, kế rên lên một tiếng.
Bao
Tích Nhược nhất thời phát hoảng hồn bất phụ thể, chỉ cho là quỷ nhập tràng,
quay người định bỏ chạy nhưng hai chân như bị đóng đinh xuống đất không nhấc
lên được. Khoảng nửa bữa cơm, cái xác ấy không động đậy nữa, nàng cầm chổi nhè
nhẹ chọc vào một lúc, cái xác ấy lại rên lên một tiếng. âm thanh rất yếu ớt.
Nàng mới biết người ấy chưa chết, định thần nhìn lại thấy đầu vai y trúng một
mũi tên răng sói cắm sâu vào thịt, cánh tên dính đầy máu. Tuyết trên trời không
ngừng rơi xuống, người ấy toàn thân đã bị một lớp tuyết mỏng phủ kín, chỉ cần
đến nửa đêm sẽ chết cóng.
Nàng
từ nhỏ đã có lòng nhân từ, chỉ cần nhìn thấy con sẻ, con ếch, thậm chí loại sâu
bọ như con kiến bị thương thì nhất định cũng sẽ đem về nhà cho ăn đến khi lành
lặn thả lại ra đồng, nếu chữa không được thì cả ngày không vui, tính nết ấy đến
lớn vẫn không đổi, đến nỗi trong nhà nuôi đầy các loại sâu bọ, côn trùng, chim
nhỏ thú nhỏ. Cha nàng là thầy đồ trong làng đi thi mấy lần không đỗ, bèn theo
tính nết của nàng đặt cho nàng cái tên là Tích Nhược.
Nhà họ Bao ở thôn Hồng
Mai rất nhiều gà giò gà mái, vốn là vì Bao Tích Nhược nuôi từ nhỏ đến lớn,
quyết không chịu giết một con, cha mẹ muốn ăn chỉ có cách ra chợ mà mua, vì vậy
đám gà qué trong nhà đều được hưởng trọn tuổi trời, thọ chung là được tống
táng. Sau khi nàng được gả cho họ Dương, Dương Thiết Tâm đối với người vợ như
hoa như ngọc này mười phần yêu thương, việc gì cũng chiều theo ý nàng. Hậu viện
Dương gia tự nhiên cũng là một thế giới của chim con thú con. Về sau đám gà con
vịt con trong nhà họ Dương dần dần trở thành gà lớn vịt lớn, chỉ là nàng lấy
chồng chưa bao lâu nên trong nhà chưa có gà già vịt già, nhưng đại thế đã
thành, sau này nhất định sẽ có.
Lúc
bấy giờ nàng thấy người kia hơi thở đứt đoạn nằm phục trên mặt tuyết lại nảy
đòng từ tâm. Tuy biết rõ y không phải là người tốt nhưng giương mắt nhìn y chết
rét thì trong lòng bất kể thế nào cũng thấy không nỡ. Nàng trầm ngâm một thoáng
rồi chạy mau vào nhà, định gọi chồng dậy bàn. Không ngờ Dương Thiết Tâm say mê
mệt, lay gọi thế nào cũng nằm bất động.
Bao
Tích Nhược nghĩ thầm cứ cứu người trước rồi sẽ bàn, lúc ấy tìm thuốc kim sang
cầm máu của chồng, cầm thêm con dao cắt vải và nửa bầu rượu còn ấm trên lò, lại
chạy ra ngoài. Người kia vẫn nằm ở đó bất động.
Bao
Tích Nhược đỡ y dậy, từ từ đổ rượu cho y. Nàng từ nhỏ đã quen chữa bệnh cho
chim con thú con, về việc chữa trị vết thương cũng hiểu biết chút ít. Thấy mũi
tên kia cắm vào thịt rất sâu, nhổ ngay ra chỉ e y sẽ mất máu chết tại đương
trường. Nhưng nếu không nhổ thì không sao chữa vết thương được. Lúc ấy bèn cắn
chặt răng, dùng con dao cắt vải khoét vết thương nắm mũi tên dùng sức giật một
cái. Người kia gào thảm một tiếng ngất đi luôn, máu tươi từ vết thương phun ra
dính đầy trước ngực áo Bao Tích Nhược, nhưng cuối cùng mũi tên cũng đã rút ra
được.
Bao
Tích Nhược trái tim đột nhiên đập mạnh, vội đem thuốc kim sang rịt vào vết
thương, lấy vải bó chặt lại. Qua một lúc người kia từ từ tỉnh lại nhưng yếu ớt
vô lực ngay cả rên cũng không thành tiếng.
Bao
Tích Nhược tay mềm chân yếu, quả thật không đỡ nổi người đàn ông to lớn như thế
linh cơ chợt động, bèn trở vào nhà lấy một cánh cửa kéo người ấy đặt lên, kế
đẩy tấm cánh cửa trên mặt tuyết như một cỗ xe trượt tuyết chở y về nhà đưa vào
kho củi.
Nàng
vất vả suốt nửa ngày, lúc ấy mới hoàn hồn, thay áo rửa mặt, lấy một ít canh gà
còn thừa trong nồi, một tay cầm giá nến, lại vào kho củi xem hán tử kia. Chỉ
thấy y hơi thở yếu ớt nhưng chưa tắt hơi. Bao Tích Nhược trong lòng được an ủi
rất nhiều,bèn đút canh gà cho y. Người ấy ăn được nửa bát chợt ho sù sụ một
hồi.
Bao
Tích Nhược phát hoảng, nhấc giá nến lên nhìn, dưới ánh nến chỉ thấy người kia
mi thanh mục tú sống mũi cao, đúng là một người đàn ông tuấn tú. Nàng chợt thấy
mặt nóng bừng, tay trái khẽ run lên chiếc giá nến lay động, mấy giọt sáp nhỏ
xuống mặt người kia.
Người
kia mở mắt ra nhìn, chợt thấy trước mặt một khuôn mặt xinh đẹp như hoa, hai má
ửng hồng, mắt sáng long lanh, trong ánh mắt vừa có vẻ thương xót vừa có vẻ thẹn
thùng, quang cảnh trước mắt như đang trong mơ, bất giác vô cùng ngạc nhiên. Bao
Tích Nhược cúi đầu nói:
-
Ngươi đã khỏe chưa? Ăn canh đi.
Người
kia đưa tay muốn đón lấy nhưng cánh tay không có chút sức lực nào, suýt nữa làm
đổ cả vào người. Bao Tích Nhược vội giừ lấy bát canh, lúc này cứu người là việc
gấp, chỉ còn cách từng thìa từng thìa đút cho y.
Người
kia ăn hết bát canh rồi, trong mắt dần dần có ánh sáng, chăm chú nhìn nàng,
hiện rõ vẻ vô cùng cảm kích. Bao Tích Nhược thấy ánh mắt y có chút ý không tốt,
bèn lấy mấy tấm đệm cỏ đắp cho y rồi cầm giá nến trở về phòng.
Đêm
ấy nàng ngủ không yên, liên tiếp nằm mơ thấy mấy giấc mộng dữ.
Lúc
thì thấy chồng một ngọn thương xông vào kho củi giết chết người ấy, lúc thì
thấy người ấy cầm đao chém chết chồng mình rồi đuổi bắt mình, bốn phía đều là
vực thẳm, không còn chỗ nào trốn chạy, mấy lần giật mình thức dậy, hoảng sợ
toát cả mồ hôi. Đến khi trời sáng trở dậy thì chồng đã dậy trước, chỉ thấy y
cầm ngọn thương sắt, đang dùng đá mài mài lại mũi thương. Bao Tích Nhược nhớ
lại giấc mộng đêm qua hoảng sợ giật nảy mình, vội chạy xuống kho củi đẩy cửa
bước vào lại càng sững sờ, té ra chỉ thấy một đống cỏ vương vãi ở đó, còn người
kia không biết đã đi đâu.
Bạn
đang đọc truyện tại https://truyenhoangdung.blogspot.com/. Cảm ơn bạn đã ghé
thăm và theo dõi.
Nàng
chạy ra hậu viện, chỉ thấy cánh cửa khép hờ, trên mặt tuyết còn lưu lại vết
người bò về phía Tây. Nàng nhìn theo dấu vết bất giác ngẩn ngơ xuất thần. Qua
một lúc lâu, một trận gió lạnh ào ào thổi tới, nàng chợt thấy lưng mềm chân
nhũn, vô cùng mệt mỏi liền trở vào phòng khách. Dương Thiết Tâm đã nấu xong
cháo điểm tâm, đặt ra bàn cười nói:
-
Nàng xem ta nấu cháo cũng ngon lắm chứ?
Bao
Tích Nhược biết chồng thấy mình có thai nên đặc biệt thương yêu, bèn cười một
tiếng ngồi xuống, bưng bát cháo lên ăn. Nàng nghĩ nếu đem chuyện đêm qua nói
với chồng thì y ghét kẻ ác như kẻ thù, nhất định sẽ tìm giết người kia, há
chẳng phải cứu người không trót sao. Cho nên lúc ấy bèn im bặt không nói gì
tới.
*******
Thấm
thoát đông qua xuân tới, chớp mắt đã vài tháng. Bao Tích Nhược bụng đã to dần,
ngày càng cảm thấy xoay trở khó khăn, chuyện cứu người hôm ấy cũng dần dần quên
đi.
Hôm
ấy vợ chồng Dương thị ăn cơm chiều xong. Bao Tích Nhược ngồi dưới đèn may áo
mới cho chồng. Dương Thiết Tâm đan xong đôi giày cỏ đem treo lên tường, sực nhớ
ban ngày đi cày ruộng bị hỏng lưỡi cày bèn nói với Bao Tích Nhược:
-
Lưỡi cày hư rồi, sáng mai gọi Trương Mộc Nhi ở thôn Đông thêm một cân rưỡi sắt
hàn lại.
Bao
Tích Nhược nói:
-
Được rồi?
Dương
Thiết Tâm nhìn vợ nói:
-
Áo của ta còn đủ mặc, nàng đã yếu ớt lại thêm đứa con, nên nghỉ ngơi cho nhiều,
đừng may quần áo cho ta làm gì.
Bao
Tích Nhược ngoảnh đầu qua cười một tiếng, vẫn không ngừng tay.
Dương
Thiết Tâm bước qua, nhẹ nhàng giữ mũi kim của nàng lại. Bao Tích Nhược lúc ấy
mới đứng dậy vặn lưng, tắt đèn đi ngủ.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment