ANH HÙNG XẠ ĐIÊU - CHƯƠNG 07 - KIM DUNG - TRUYENHOANGDUNG
ANH HÙNG XẠ ĐIÊU
Tác giả: Kim Dung
Thể loại: Kiếm hiệp
CHƯƠNG 07: TAI HỌA BẤT NGỜ 7
Người đứng đầu quát:
- Thằng đạo sĩ giặc cướp giỏi lắm, té ra là ngươi!
Roạt roạt roạt ba mũi tên theo tay bắn ra, trường
đao xé gió, thúc ngựa sấn vào. Khưu Xử Cơ kiếm quang liên tiếp chớp lên, lại
hai người trúng kiếm ngã ngựa. Dương Thiết Tâm chỉ há miệng ra nhìn, nghĩ thầm
mình cũng luyện võ mười năm nhưng vị đạo gia này kiếm chiêu mau lẹ như thế thì
đừng nói là chống cự, ngay cả nhìn cũng không thấy rõ, mới rồi nếu không phải y
thủ hạ lưu tình thì mình đã sớm mất mạng rồi.
Chỉ thấy Khưu Xử Cơ lui tới mau lẹ giao đấu với người
cưỡi ngựa cầm đao, người ấy cũng rất giỏi, một thanh đao đỡ gạt đâm chém rất
oai mãnh.
Lại đấu thêm một hồi, Quách Dương hai người nhận ra
Khưu Xử Cơ cố ý kéo dài cuộc đấu với y, lúc rảnh tay hoặc phát chưởng hoặc
phóng kiếm sát thương một người của đối phương, dường như muốn giết tất cả số
người đuổi tới nên sợ đả thương người đứng đầu thì đám còn lại hoảng sợ chạy
tan, sẽ không dễ truy sát.
Qua khoảng nửa bữa cơm, phía đối phương chỉ còn sáu
bảy người.
Người cầm đao biết không chống nổi liền quát lớn một
tiếng, thúc mạnh hai chân quay ngựa bỏ chạy. Khu Xử Cơ tả chưởng quờ về phía
trước một cái đã nắm trúng đuôi ngựa y, tay vừa phát kình, thân hình đã bay vọt
lên, còn chưa lên tới lưng ngựa thì một kiếm đã đâm suốt qua hậu tâm y xuyên ra
luôn trước ngực. Khưu Xử Cơ hất cái xác xuống, giật cương phi ngựa xông ra đâm
chém, chỉ thấy trong tiếng vó ngựa phi mau, kiếm quang loang loáng, tiếng gào
thét sợ hãi vang lên, từng người từng người đổ xuống, máu tươi loang rộng nhuốm
hồng cả một bãi tuyết lớn.
Khưu Xử Cơ cầm kiếm nhìn quanh chỉ thấy một bầy ngựa
không có người cưỡi chạy tứ tán, không kẻ địch nào còn sống, y hô hô cười lớn,
vẫy tay nói với Quách Dương hai người:
- Giết như thế sướng tay chứ hả?
Quách Dương hai người mở cổng bước ra, trên mặt còn
vẻ hoảng sợ.
Quách Khiếu Thiên nói:
- Đạo trưởng, những người này là ai?
Khưu Xử Cơ đáp:
-Ngươi lục soát trên người họ xem.
Quách Khiếu Thiên mò trên xác người cầm đao thấy có
một tờ công văn, mở ra xem thì là mật lệnh của Triệu Tri phủ phủ Lâm An trong
nói sứ giả Đại Kim quốc tố cáo với Tri phủ phủ Lâm An về hung thủ giết Vương Đạo
Càn, sai bộ khoái hợp đồng với người của Đại Kim quốc, hẹn ngày bắt hung thủ
quy án. Quách Khiếu Thiên đang tức giận thì Dương Thiết Tâm bên cạnh cũng kêu
lên, tay cầm mấy tấm mộc bài lấy được trên xác chết, trên khắc văn tự của người
Kim, xem ra trong đám người áo đen này phải có vài người là quân Kim. Quách Khiếu
Thiên nói:
- Quân giặc vào nước ta mặc ý bắt người giết người,
quan phủ Đại Tống ta lại vâng lệnh sứ giả của họ, vậy thì còn trời đất nào nữa.
Dương Thiết Tâm than:
- Hoàng đế Đại Tống đã xưng thần với nước Kim, quan
văn tướng võ của chúng ta lại không thành đầy tớ của người Kim sao?
Khưu Xử Cơ căm hờn nói:
- Người xuất gia vốn phải lấy từ bi làm gốc, nhưng
nhìn thấy đám gian tặc hại dân, kẻ thù nước địch, bần đạo lại không thể thủ hạ
lưu tình.
Quách Dương hai người đồng thanh nói:
- Giết hay lắm chứ, giết hay lắm chứ.
Cư dân trong thôn vốn ít, trời lạnh tuyết rơi lại
càng không ai ra ngoài, cho dù có người trong thấy cũng đã sớm chạy ngay về nhà
đóng cửa không dám ra, ai dám tới hỏi han này nọ? Dương Thiết Tâm lấy cuốc xẻng
ra, ba người đem mười mấy cái xác chôn vào một cái hố lớn.
*******
Bao Tích Nhược lấy chổi quét vết máu trên mặt tuyết
vừa quét xong đột nhiên thấy mùi máu tanh xông thẳng lên mặt, đầu óc choáng
váng, nghiến răng một cái ngồi phếch xuống mặt tuyết. Dương Thiết Tâm hoảng sợ
vội bước qua đỡ lên, luôn miệng hỏi:
- Có sao không?
Bao Tích Nhược nhắm mắt không đáp, Dương Thiết Tâm
thấy nàng sắc mặt trắng bệch, tay chân lạnh giá, trong lòng vô cùng hoảng sợ.
Khưu Xử Cơ bước qua nắm uyển mạch tay phải của Bao Tích Nhược, chẩn mạch xong lớn
tiếng cười nói:
- Chúc mừng, chúc mừng!
Dương Thiết Tâm ngạc nhiên nói:
- Chuyện gì vậy?
Lúc bấy giờ Bao Tích Nhược rên lên một tiếng tỉnh lại,
thấy ba người đàn ông đứng quanh bất giác thẹn thùng, vội vàng trở vào phòng
trong.
Khưu Xử Cơ mỉm cười nói:
- Tôn phu nhân có tin mừng rồi.
Dương Thiết Tâm mừng rỡ nói:
- Thật không?
Khưu Xử Cơ cười nói:
- Bình sinh bần đạo học hành chỉ có ba điều là hơi
được an ủi. Thứ nhất là y đạo, luyện đan không thành nhưng về việc chữa bệnh
qua đó cũng biết được không ít. Thứ hai là làm được mấy câu thơ đúng vần. Thứ
ba mới là mấy môn võ công mèo què.
Quách Kiếu Thiên cười nói:
- Nếu võ công kinh người của đạo trưởng là mèo què
thì võ công của hai anh em tại hạ đúng là chuột một chân!
Ba người vừa trò chuyện vừa chôn xác chết, chôn lấp
đâu đó xong lại vào nhà bày mâm bát ra. Khưu Xử Cơ hôm nay một trận giết được
không ít người Kim, trong lòng thoải mái, ý khí rất hào. Dương Thiết Tâm nghĩ tới
vợ đang có thai, cười ha hả không ngậm miệng lại được, nghĩ thầm "Vị đạo
trưởng này biết làm thơ, đúng là văn võ song toàn" bèn nói:
- Quách đại tẩu cũng đã có thai, xin phiền đạo trưởng
đặt tên con giúp anh em chúng ta được không?
Khưu Xử Cơ thoáng trầm ngâm rồi nói:
- Con Quách đại ca cứ gọi là Quách Tỉnh, con Dương
nhị ca cứ đặt là Dương Khang, bất kể trai hay gái đều có thể dùng hai cái tên ấy.
Quách Khiếu Thiên nói:
- Hay lắm, ý của đạo trưởng là muốn bảo chúng không
được quên cái nhục Tỉnh Khang, phải nhớ cái nhục hai vua bị bắt.
Khưu Xử Cơ nói:
- Đúng thế!
Rồi đưa tay vào bọc lấy ra hai thanh đoản kiếm đặt
lên bàn. Hai thanh đoản kiếm này dài ngắn hình thù giống hệt nhưhau, đều vỏ màu
xanh, khâu bịt vàng, chuôi bằng gỗ đen. Y cầm lấy ngọn chuỷ thủ của Dương Thiết
Tâm khắc lên chuôi một thanh hai chữ "Quách Tỉnh", khắc lên chuôi
thanh kia hai chữ "Dương Khang".
Quách Dương hai người thấy y đưa mũi dao như bay, so
ra còn nhanh hơn người thường viết chữ, lập tức hiểu ngay ý y. Khưu Xử Cơ khắc
xong cười nói:
- Đang trên đường chẳng có vật gì, đôi đoản kiếm này
xin để lại tặng cho hai đứa bé chưa ra đời.
Quách Dương hai người cảm tạ nhận lấy, tuốt kiếm ra
khỏi vỏ, chỉ thấy hơi lạnh tỏa ra, lưỡi kiếm vô cùng sắc bén. Khưu Xử Cơ nói:
- Đôi đoản kiếm này là ta vô tình lấy được, tuy sắc
bén nhưng quá ngắn, bần đạo không quen dùng, tương lai bọn trẻ có thể dùng để
giết giặc phòng thân.
Mười năm sau nếu bần đạo còn sống trên đời, ắt sẽ trở lại
truyền thụ cho bọn trẻ vài chiêu công phu, được không?
Quách Dương hai người cả mừng, luôn miệng cảm tạ.
Khưu Xử Cơ nói:
- Quân Kim đóng tổ ở phương Bắc, đối đãi với bách
tính rất tàn ngược, thế ắt không lâu dài được. Hai vị nên tự lo liệu.
Bạn đang đọc truyện tại https://truyenhoangdung.blogspot.com/. Cảm ơn bạn đã ghé thăm và theo dõi.
Bạn đang đọc truyện tại https://truyenhoangdung.blogspot.com/. Cảm ơn bạn đã ghé thăm và theo dõi.
Rồi nâng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, mở cửa
ra đi. Quách Dương hai người định giữ lại nhưng y lướt đi như bay trên mặt tuyết,
đã đi xa rồi.
Quách Khiếu Thiên thở dài nói:
- Cao nhân hiệp sĩ rốt lại thoắt lui thoắt tới, bọn
ta hôm nay tuy may mắn được gặp, cũng định học hỏi thêm một chút, không ngờ lại
vô duyên.
Dương Thiết Tâm cười nói:
- Đại ca, đạo trưởng hôm nay giết giặc sướng tay,
cũng có thể giúp chúng ta trút bớt nỗi phiền muộn.
Rồi cầm thanh đoản kiếm tuốt ra khỏi vỏ vuốt vuốt lưỡi
kiếm, chợt nói:
- Đại ca, ta có một ý, anh xem có được không?
Quách Khiếu Thiên nói:
- A gì vậy?
Dương Thiếu Tâm nói:
- Nếu con chúng ta đều là trai thì cho kết làm anh
em, nếu đều là con gái thì cho kết làm chị em...
Quách Khiếu Thiên nói ngay:
- Còn nếu là một trai một gái thì cho kết làm vợ chồng.
Hai người đập tay vào nhau, hô hô cười rộ. Bao Tích
Nhược trong phòng đi ra, cười hỏi:
- Có chuyện gì mà vui thế?
Dương Thiết Tâm đem chuyện mới rồi nói lại. Bao Tích
Nhược chợt đỏ mặt, trong lòng cũng rất vui vẻ. Dương Thiết Tâm nói:
- Chúng ta cứ đổi đôi đoản kiếm này rồi sẽ nói chuyện,
kể như lễ vật đầu tiên. Nếu là anh em chị em thì chúng ta sẽ đổi lại, còn nếu
là một cặp vợ chồng nhỏ...
Quách Khiếu Thiên cười nói:
- Vậy thì nói xin lỗi, hai thanh kiếm này đều về cả
nhà anh thôi.
Bao Tích Nhược cười nói:
- Biết đâu về cả nhà em thì sao.
Lúc ấy Quách Dương hai người bèn đổi kiếm cho nhau.
Việc chỉ phúc định hôn thời bấy giờ cũng là chuyện thường, hai đứa con chưa ra
khỏi bụng mẹ, cha mẹ đôi bên cũng đã có thể thay mặt chúng lo chuyện chung thân
đại sự.
Quách Khiếu Thiên cầm đoản kiếm hớn hở về nhà nói lại
với vợ. Lý Bình nghe thấy cũng vui mừng.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment