TRUYỆN NGÔN TÌNH - YÊU ĐI RỒI KHÓC CHƯƠNG 50 Hết
YÊU ĐI RỒI KHÓC
Tác giả : HAMLET TRƯƠNG
uploader : Hoangforever
CHƯƠNG 50:
Tác giả : HAMLET TRƯƠNG
uploader : Hoangforever
CHƯƠNG 50:
Anh nhớ lại lời mình đã nói, mưa
gió gặp nhau thì sẽ thành bão. Có gì hay ho khi ví von thành một cơn bão đâu, cũng giống như một điềm báo bất
hạnh. Những tưởng rằng trách nhiệm với gia đình chỉ là gánh nặng bắt buộc phải chịu đựng, nhưng đâu ngờ cái giá phải trả cùng
ngậm ngùi thay.
Anh đã nhìn thấy từ trước, nàng là tinh khôi của gió của mây trời, cố chấp bước vào cuộc sống của
anh, cơn gió ấy chỉ thêm phiền muộn, để rồi hoang
phí cuộc đời với những quy củ gia phong của dòng họ. Nhưng có thay đổi được gì đâu.
Bởi yêu thương và niềm tin là
thứ vô hình nhưng đủ mạnh mẽ để vượt qua mọi giới hạn. Đến cuối cùng vẫn không tránh khỏi sự sắp đặt của định mệnh. Đôi mắt anh khép lại
trước ánh nắng chói chang của mặt trời. Nỗi đau vô hình cứ kéo dài mãi đến
hôm nay, cũng đã đến lúc phải dừng lại.
* * *
-
Cho hỏi quán còn mở cửa không?
-
Nhưng chúng tôi chỉ còn bán cà phê, các thức uống khác đã
ngưng pha chế.
Nàng mỉm cười chào khách.
-
Vậy là tốt rồi. Tôi cần loại cà phê đắng nguyên chất,
không đường và không đá.
Nàng đắn đo một lát rồi cũng gật đầu. Có lẽ vị khách này lần đầu đến
đây, chẳng cần nhìn vào menu
mà đã gọi
ngay thứ cà phê mình muốn. Khi người khách đã rời khỏi, nàng lại nhìn thấy một
túi đồ được đặt bên trái, phía trong cùng của quầy. Hình như chiếc túi đó đi
cùng người lúc nãy. Nàng vội vàng xách theo túi đồ chạy ra cửa.
Nhưng chính lúc
ấy, khi nhìn vào bên trong thì một màu đỏ sẫm đã đập vào mắt
nàng, nó giống như một chiếc khăn. Lập tức nàng cầm lên xem dù chưa được phép
của chủ nhân. Nhưng mọi thứ lúc này đã thành
vô nghĩa. Bước chân nàng hóa đá, bởi những mùi đan của chính mình nàng
không thể không nhận ra. Bởi sắc đỏ mà chính nàng đã chọn lựa.
Nàng ngỡ ngàng, tiếp tục lấy ra từ bên trong chiếc túi đó, còn một quyển sách. Lại
là tựa đề Bí mật của may mắn. Đôi tay nàng run rẩy, khóe mắt đã bắt đầu đỏ cay. Chuyện gì thế này? Nàng bối rối tự hỏi
chính mình. Bất ngờ, mảnh giấy nhỏ rơi ra từ nếp gấp của chiếc khăn. Trên đó
chỉ có hai chữ viết tay BÌNH AN, nét chữ ấy cũng trả lời cho nàng những điều cần được giải đáp.
Nàng không suy nghĩ nhiều nữa, nàng biết mình cần phải đuổi theo. Bước chấn chạy ào
như thác đổ, ánh mắt lao vào dòng người chật chội, những chiếc xe thoăn thoắt
trên đường dài tấp nập.
Nàng cứ đuổi theo một thứ vô hình và vô định, nhưng
biết rõ cần nhìn thấy ai trong dòng người hỗn loạn ngoài kia. Cơn mưa đêm ào ạt kéo về như muốn gieo thêm vào cơn bão lòng. Bóng dáng người đàn ông lúc nãy nàng chẳng thể nhìn thấy.
Chiếc xe anh bước vào đã lăn bánh cũng
như những chiếc xe khác. Nàng biết rằng sẽ không bao giờ đuổi kịp nữa, dù có cố chạy đến kiệt sức. Nước mắt một lần nữa phải nhờ đến mưa để cuốn trôi, cảm giác bất chợt như rơi hẫng xuống một cái vòng xoáy, dù cho
trong một khoảnh khắc có níu lấy được sợi dây nhưng có cố gắng nắm chặt
thì đến phút cuối cùng sợi dây cũng đứt. Nàng ngã quỵ.
Không hề biết được hình ảnh mình dưới cơn mưa đó, người đàn ông ngồi trong xe đã nhìn rất lâu. Anh
mắt buồn vương cứ mãi nhìn vào hình phản chiếu từ gương chiếu hậu, nhưng
anh không ngoảnh lại dù chỉ một lần. Cứ thế chiếc xe xa dần xa dần và hình ảnh của nàng hòa vào trong màn mưa nhạt nhòa. Anh nhìn thấy được, bên cạnh nàng đã có một bờ vai đủ tin yêu mang lại hạnh phúc. Chiếc xe dừng lại ở
sân bay.
“Xem như anh ích kỷ. Trả lại cho
em tất cả hồi ức. Anh chỉ mong muốn đổi
lại từ em những nỗi đau mà anh mang đến. Xin lỗi. Lời xin lỗi này dù mãi mãi không còn cơ
hội để nói. Đã biết con đường anh và em bước đi là hai lối song song. Nhưng
cũng chẳng ngăn cản được, tạo hóa cứ khéo tạo ra nhầm lẫn trong những số phận. Để rồi chỉ đành nhắm mắt trước nỗi đau vô tình. Không sao cả. Hãy để thời gian hóa lành vết thương và xoa dịu những nỗi đau. Dù biết là không thể, nhưng chỉ mong em hãy quên. Quên đi gương mặt
này, như chưa từng vướng bận vào cuộc sống của em. Yêu thương hôm qua chỉ là
những giấc mơ, giấc mơ rồi sẽ tan. Hạnh phúc đối với em sẽ là trọn vẹn khi
không bị đánh mất tự do, còn với anh, cuộc sống của anh chính là sợi dây thừng trói buộc. Ở nơi xa xôi, nguyện cầu cho em bình yên.”
* * *
Ngày mưa...
Tôi quay lại con đường cũ ấy một
lần nữa, cũng là lần cuối. Tôi sẽ bỏ những kỷ vật tại nơi đây. Để lại tất cả những năm tháng nhạt nhòa ngày
mưa. Chí ít anh vẫn đang sống và sống tốt có
phải không? Dù có em bên cạnh hay không thì cũng vẫn tốt. Ngay từ lúc bắt đầu, anh đã biết trước rồi? Anh đủ lý trí để nhìn
thấy kết cục hôm nay. Em cứ luôn tin vào ý nghĩ gặp được anh chính là một kỳ
tích, nhưng kỳ tích thì đã sao? Khi mà ở bên nhau là chuyện không tưởng, cỏ may mắn anh
đã tặng em, còn nhớ hay đã quên?
Có những yêu thương đã đi qua,
biết đâu vào một ngày gió về lại sẽ mỉm cười trong thương nhớ. Nhưng
có những khi ta biết rằng đã rời xa thi cũng chẳng thể nào mang theo
thương nhớ. Có dám bước tiếp nữa không hay chỉ đành dừng chân tại đây. Bởi lẽ lời từ biệt
chính tay người đã viết, em nào có quyền từ chối hay đón nhận. Con đường này đã
đi quá vội vàng, chẳng cách nào quay ngược dòng để
tận hưởng những yêu thương.
Vậy thì đường anh, anh cứ bước.
Em đứng lại chọn một lối đi khác, anh sẽ không là ngã rẽ thêm một lần nào nữa. Tự dặn lòng mình, có những con đường biết là khi cất bước thì mãi mãi cùng không quay lại được, có
những người mình biết rằng mãi mãi cũng
không gặp lại nữa, tựa hồ như một giấc mơ, một
cơn mưa. Tỉnh giấc, mộng tàn. Mưa tạnh, nắng
sẽ hong khô những dấu vết. Cơn mưa vẫn ngân vang giai điệu trong nỗi nhớ
anh, nhưng chỉ một lần cuối thôi .....
No comments
Post a Comment