TRUYỆN NGÔN TÌNH - YÊU ĐI RỒI KHÓC CHƯƠNG 49

YÊU ĐI RỒI KHÓC






















Tác giả : HAMLET TRƯƠNG
uploader : Hoangforever

CHƯƠNG 49: 


Thời gian vn cứ trôi, thấm thoắt một năm qua, rồi hai năm, ba bốn năm. Nàng đủ mạnh mẽ đi qua những tháng năm lặng lẽ, nhưng lại chng thể nào quên được ngày hôm nay. Cái ngày mà của nhiều năm về trước, nàng nhận được tin báo như sấm nổ ngang tai. Tai nạn năm đó nhà máy đã làm thiệt mạng toàn bộ nhân viên của tập đoàn lớn nhất nhì Việt Nam.

* * *

-     Lâu lắm rồi mới thấy cậu nhớ đến tôi.

Anh mở cửa trong cơn mệt mỏi của buổi sớm.

-     Chẳng phi có người quá bận rộn sao? Tôi cũng chỉ biết điều mà không làm mất thời gian của anh.

-Nói cứ như tôi là người ham việc bỏ bạn không bằng.

Anh vươn vai mở toang rèm cửa, để cho nắng sớm lan tỏa vào một chút sức sống.

-      Tôi có mang cà phê cho anh đấy.

Anh quay lại nhìn chiếc túi đựng cà phê; một màu tím ngờ ngợ hiện lên khiến anh thoáng ngạc nhiên. Secret Lucky và hình ảnh nhánh cỏ may mắn, anh khẽ cười.

-       Làm như tốt lắm, tôi cũng tự pha cà phê được mà.

-       Uống đi. Cà phê tôi chọn là loại ngon đặc biệt đấy.

-       Ý cậu là loại đậm nguyên chất không đường này sao?

Cậu bạn quay lại nhìn anh cũng với ánh mắt ngạc nhiên. Rồi sắc thái bng trầm hắn. Ánh mắt hướng ra cửa sổ, dòng suy nghĩ kéo dài khiến cho bầu không khí bng tr nên tĩnh lặng.

-       Cà phê đắng thật. Nhưng để mua được nó tôi đã phải khơi dậy vết thương lòng của một người con gái đấy. Nó có một cái tên thật lạ: “Cỏ may mắn anh đã tặng em”.

-       Cậu đang nói gì vậy?

Bất ngờ vị đắng trên môi anh thấm vào vị giác, cái tên nghe hay thế, hồ như người ta sẽ nghĩ đến nó như một lời hẹn ước. Một lời hẹn ước sẽ mang hương vị đậm đà hòa ln một chút xíu vị ngọt. Nhưng không. Ngoài vị đắng và chát nguyên chất ra thì không có gì khác.

-       Anh thật sự không nhận ra sao? Tôi hỏi anh, bao năm qua anh thật sự đã bỏ quên tất cả đằng sau h? Chng lẽ trong quá khứ không có gì đáng để anh luyến tiếc h?

-     Không, không hề. Tại sao hôm nay lại nói đến chuyện này?

Giọng anh trầm xuống, ánh mắt chối bỏ. Cuốn sách lôi ra từ kệ được đưa ra trước mặt anh. Bí mật của may mắn, đôi tay anh chậm rãi cầm lấy, trang sách cũ đã từ lâu anh không còn thời gian để lật lại. Nhng trang giấy mỏng được mở ra, dường như lúc này ánh mắt nghẹn ngào của anh đã không thể che giấu được nữa. Một tấm nh cũ...

-     Làm sao mà... cậu gặp cô ấy rồi ư?

- N duyên của hai người... chẳng hiểu sao tôi lại tự mình bước vào. Đ gặp được cô ấy. Tôi đã từng coi thường cô gái đó trong suy nghĩ, nhưng rồi tôi lầm. Nếu như anh biết, trong lúc anh đau đớn với hoàn cnh nghiệt ngã thì người con gái đó cũng gần như sụp đổ. Cô ấy vn luôn chờ đợi anh đấy thôi, trong sự tuyệt vọng. Đã đau vì anh, khóc vì anh dù chưa một lần sóng bước bên cuộc đời anh.

Anh quay đi cùng với ly cà phê trên tay, nhấp từng ngụm nhỏ một cách bình thản. Thì ra hương cà phê và mùi vị của nó lại khác nhau quá đi. Dư vị để lại chng dễ phôi phai, kể cả khi đã uống rất nhiều nước đi na thì vn còn vị chát nơi đầu lưỡi, cà phê đắng hay là nước mắt em, hơi thở anh nặng nề chua xót. Nào phi do anh vô cảm, làm sao dửng dưng không chút dao động được trong giây phút của một ngày mưa tương phùng. Nhưng anh chỉ có thể là người đứng nhìn từ xa, một lần cuối cùng và mãi mãi.

Mưa lại v trên con đường kỷ niệm, anh đứng một góc dưới mái hiên. Gió đang phất phơ từng hạt mưa trên tay anh như chiếc chuông gió đong đưa. Ánh mắt anh tựa hồ như đang cười, một giấc mơ thật đẹp, có lời ai nói trong mưa, nụ cười hiền hòa đến mỏng manh. Anh không dám chạm vào, sợ rằng mộng đẹp sẽ trở thành ác mộng. Giọng nói trong ký ức lại hiện về rõ rệt:

-     Anh biết không? Anh chính là mưa.

-     Vậy còn em là gi? Là nắng sao?

-     Không. Em là gió. - Nàng cười.

-     , em thích tự do. Nói em là gió là đúng rồi. Nhưng sao anh không phi mây mà là mưa?

-     Vì thời khắc em nhìn thấy sự hiện hữu của anh chính là vào một ngày mưa.

-     Ha ha ha... mưa... cơn mưa mát lành. Trời nổi gió thì sẽ có mưa.

-     Mưa và gió sẽ xuất hiện cùng nhau, còn mưa với nắng thì không, du có cùng chỉ là vài giây phút ngắn ngủi.

-     Nhưng mưa gió gặp nhau thì sẽ là bão.

No comments

Powered by Blogger.