TRUYỆN NGÔN TÌNH - YÊU ĐI RỒI KHÓC CHƯƠNG 48
YÊU ĐI RỒI KHÓC
Tác giả : HAMLET TRƯƠNG
uploader : Hoangforever
CHƯƠNG 48:
Tác giả : HAMLET TRƯƠNG
uploader : Hoangforever
CHƯƠNG 48:
Tai nạn nổ
nhà máy bất ngờ năm đó đã lấy của anh cái hình hài vốn dĩ. Trong cái rủi còn có
cái may, anh nằm trong số ít ỏi vài người còn sống tuy bị thương. Cuộc sống của
anh những ngày sau đó chẳng khác nào địa ngục trần gian. Phần gương mặt bị bỏng nặng đến chẳng thể hồi phục.
Anh đã trải qua nhiều lần phẫu thuật
và nằm dường bệnh suốt gần hai năm. Khuôn mặt của anh hôm nay
không còn lưu giữ nét nào của quá khứ. Con người
của ngày xưa ấy đã chết. Anh không muốn mang theo những hoài niệm cũ nữa.
Với anh, gia đình là động lực quan
trọng, vì với họ anh vừa là điểm tựa vừa là niềm kỳ vọng. Anh không thể để mình gục ngã, bản thân không thể xảy ra chuyện gì được. Anh đã sống trong ý chí vật vã đó để chiến đấu với hoàn cảnh khắc nghiệt. Những ngày hào nhoáng của hôm
nay, địa vị mà anh có được trong giới thương nghiệp cũng lắm đắng cay.
Anh đã bỏ quên mất rồi, một chút tình cảm nào còn sót lại bên đời, nơi quá
khứ đã từng có một ai đó hiện hữu. Thật ra anh vốn chẳng có thời gian để nhớ. Bao năm qua lội ngược
dòng dông bão, anh cũng chẳng còn thấy cô đơn nữa. Anh đã quen với nỗi cô đơn
rồi. Có khi như thế lại bình yên.
Đêm đã khuya, anh ngã người trên chiếc ghế nơi bàn làm
việc. Đôi mắt mệt mỏi nhắm nghiền lại, tự cho phép mình một chút nghỉ ngơi. Rồi ý nghĩ nào đó lướt qua, đột nhiên anh bước đến
mở tủ áo lục lọi thứ gì đó.
Hơi thở anh bồng nhẹ tênh
khi cuối cùng cũng tìm được chiếc hộp giấy khá
to, hình như đã được đặt ở đó lâu lắm rồi. Nắp hộp mở ra, ánh mắt anh dường như
bất động. Đôi tay chạm vào chiếc khăn len đỏ mềm mại. Đã rất lâu rồi, anh không
nhìn thấy nó, không màng tìm kiếm, cùng muốn quên đi và thật sự anh đã quên.
Những cảm
giác xa xôi
đã quá mờ ảo khiến người ta không còn lưu luyến, cứ thế mà bỏ mặc. Chỉ khi đối diện người bên kia, trái tim mới biết được nó vẫn không ngừng dằn vặt và lại bắt đầu day dứt khôn nguôi.
* * *
Nàng trở về quán khá
trễ, nét mặt mệt mỏi chẳng muốn cất lời. Nhân viên chào ra về, nàng cũng chỉ mỉm cười gật đầu. Gã lại đến, như những ngày trước đó khi quán chỉ còn lác đác một hai vị khách, vẫn như mọi lần gã gọi loại thức uống có tựa đề thật dài: “Cỏ may mắn anh đã
tặng em”, và lần nào cũng vậy, nàng lắc đầu.
Nàng nhắc lại:
“Tôi sẽ chỉ bán cho người tôi cảm thấy có duyên.”
Nhưng đêm nay, trước khi chối từ nàng
lại hỏi gã.
-
Tại sao? Vì tò mò ư?
Lần này nàng đã chịu ngước nhìn gã, nhưng đôi mắt ấy lãnh cảm quá. Đôi lúc
khiến gã rùng mình. Rồi gã khẽ bật cười.
-
Vì tôi hiểu, nhưng lại không mường tượng được mùi vị của
nó. Cô gái à.
- Hiểu? Hiểu như thế nào?
-
Nếu tôi nói được em sẽ bán cho
tôi chứ?
Giọng gã tự tin. Nàng nhếch môi trước cái vẻ mà nàng cho là điêu ngoa của
gã.
-
Tôi đã từng nhìn thấy những người quá tự phụ sẽ có kết cục như thế nào.
Chẳng có gì hay ho.
Nàng quay lưng về phía gã, bắt đầu công việc dọn dẹp các vật dụng trước khi
đóng cửa. Nàng tiếp tục câm lặng, tiếp tục dồn hết suy
nghĩ vào công việc. Nàng thường như thế mỗi ngày, trong ánh mắt mọi người, nụ cười nàng vẫn bình dị. Nàng cười rất khẽ và ít ỏi. Chỉ những khi nàng
thấy hài lòng với công việc, thích thú khi pha những loại cà
phê mà khách đã gọi.
-
Cỏ may mắn anh đã tặng em... là niềm tin phải không? Cỏ may mắn chính là niềm tin vào hạnh phúc. Bí mật của may
mắn cũng là nói đến người đã trao tặng may mắn. Suy xét kỹ... Tôi thấy nó giống như sự đợi chờ?
Xoảng...
Tiếng ly vỡ khiến gã kinh ngạc. Gã cố nhướn
người để nhìn thấy đôi tay nàng đang run lên. Chiếc khăn đang cầm trên tay rơi
xuống những mảnh vỡ thủy tinh. Nàng bất động. Nhưng gã không chịu ngồi yên. Ánh mắt gã đã trở nên nghiêm trọng hơn, khi những giọt máu ở
chân nàng chảy ra từ vết thương do thủy tinh khứa vào. Nàng
bừng tỉnh vì nét mặt biến sắc của gã.
Gã băng bó vết thương cho nàng. Gương mặt nàng không một chút biểu cảm.
Nàng đã quá lạnh lùng, đến nỗi vô cảm với nỗi đau của chính mình. Gã nhìn
nàng bất lực.
- Đau!
Giọng nàng thốt lên. Run rẩy. Tiếng nấc nghẹn ngào nơi cuống họng. Gã nhìn nàng lại thêm một phen kinh ngạc. Lần này ánh mắt của nàng không còn
lãnh cảm nữa, hàng lệ đã ngấn nơi khóe mắt. Chúng rơi xuống trong vô thức, chực trào như nỗi kìm
nén đã vượt qua mức giới hạn.
Nàng khóc nấc lên. Tiếng
khóc không thể giấu mãi trong tim nữa. Gã nhìn nàng như chết lặng,
gã hối hận với chính những điều mình đã nói. Gã biết
rõ, nàng đau không phải vì vết thương ở chân mà vì vết thương đang rĩ máu
trong tim. Bao năm tháng đã qua nhưng vết thương đó chưa bao giờ lành, chưa bao
giờ thành sẹo. Vì chí ít vết sẹo thì cũng chỉ
mờ nhạt, thỉnh thoảng mới khiến người ta phải nhói lên.
No comments
Post a Comment