TRUYỆN NGÔN TÌNH - YÊU ĐI RỒI KHÓC CHƯƠNG 47

YÊU ĐI RỒI KHÓC






















Tác giả : HAMLET TRƯƠNG
uploader : Hoangforever

CHƯƠNG 47: 


Anh có rất nhiều phụ n vây quanh, hiển nhiên là thế. Nhưng không hắn là vì vẻ hào nhoáng của địa vị. Gương mặt hiền hậu nhưng lại mang nét trầm lặng ấy đã giữ chân bao nhiêu người, họ không hề đòi hỏi điều gì ích kỷ. Họ chỉ muốn bên cạnh anh chia sẻ những điều trong cuộc sống, chỉ đơn giản là tri kỷ, thân hơn một người bạn. Những lúc ấy, nụ cười anh khẽ lướt qua, im lặng chính là cách anh chối từ. Bi anh hiểu rõ giới hạn của mi người, con người khi đạt được ý nguyện thì sẽ tiếp tục cho phép bn thân được tham lam.
 
Anh là mẫu người lúc nào cũng thận trọng trong mọi việc, với anh sự ổn định luôn là cần thiết. Không ai dễ dàng bước vào cuộc sống vốn đã trật tự ấy. Vì anh ghét sự thay đổi, ghét luôn cả cái cảm giác bị ảnh hưởng bởi một ai đó. Vẻ ngoài hiền lành và ôn hòa, anh không gi khoảng cách xa lánh với những người xung quanh. Nhưng hóa ra nụ cười thân thiện kia đã là chiếc mặt nạ vô hình.

Gia đình coi anh là nim tự hào của họ, người đàn ông thành công trong sự nghiệp và chắc chắn trong hôn nhân cũng sẽ như vậy. Lấy vợ sinh con, có một cuộc sống bình thường như bao người. Cha mẹ vn luôn hối thúc và anh cũng không tỏ ý phản đối. 

Anh rất yêu trẻ con, đã nhiu lần anh hình dung ra nét mặt của nhng đứa trẻ chơi đùa bên cạnh mình. Chắc chắn là thế! Anh rồi sẽ có một gia đình, vợ anh sẽ là người biết lo toan, chăm sóc con cái và luôn cạnh bên động viên anh. Quan niệm của anh v một gia đình đã được mặc định từ trước.

Khi màn đêm tĩnh lặng buông trôi, anh thích chọn cà phê để thư giãn. Tách cà phê anh tự pha cùng với một bn nhạc nhẹ ru hồn người, cái khonh khắc đợi những giọt cà phê đắng nhỏ đầy ly là lúc anh cm thấy cả người bng nhẹ tênh. Đôi mắt khẽ nhắm lại, mùi hương đặc quyện xông lên lan tỏa. Bất giác khi bừng tỉnh, mở mắt ra là không gian vắng lặng, chỉ có mình với mình, cm giác thư thái chỉ lướt nhanh qua, trở lại vn là hiện thực trống trải. 

Anh ngồi tựa lưng xuống chiếc ghế nệm, nhắm mắt. Tách cà phê đã đầy, thứ anh cần ch là hương vị thoáng qua của nó.

Sài Gòn đã vào tháng Năm, cơn mưa đầu mùa rả rích. Nàng ngồi dưới mái hiên trong công viên, mắt chăm chú vào cuốn sách trên tay. Nhưng không phi đang đọc. Từng trang sách được lật đu đều trong khoảng thời gian ngắn nhất định. Thỉnh thong, nàng lại ngước nhìn trời đang mưa. Nhng hạt mưa bị cuốn theo chiều gió ph vào mặt tựa như cát. 

Nàng để mặc cho gió vô tình thổi tung nhẹ bên mái tóc đong đưa. Ánh mắt cứ thế lơ đãng, rồi bỏ quên trang sách từ lúc nào. Thật ra nàng đã đọc nó từ rất lâu rồi. Cuốn sách được đặt xuống có tựa đề là Bí mật của may mắn, hình như đối với nàng nó còn một ý nghĩa khác. Phải rồi, hình như trước đó rất lâu, có người đã đặt vào tay nàng cuốn sách ấy.

“Trong cuộc sống luôn có hai kiểu may mắn. Chúng ta thường nhận được may mắn tình cờ hơn là may mắn thực sự. Nhưng đa số sẽ quay lại tình cảnh như trước đấy vì may mắn không kéo dài được là mấy. May mắn tình cờ không thể kéo dài bởi vì người ta có khuynh hướng ỷ lại, trông chờ vào may mắn tiếp theo mà không muốn làm gì hết. May mắn thực sự chỉ đến khi chúng ta thực sự cố gắng vì nó. Và đó là may mắn tốt lành. Cùng chính là may mắn do chúng ta tạo ra, nó sẽ lại với ta lâu dài.”
 
Bầu trời lại đổi sắc, nhng đám mây đen kéo về mù mịt, mưa cũng trở nên nặng hạt, ào ạt thành từng lớp trong suốt. Anh ngồi trong xe, không mấy chú tâm với cảnh vật bên ngoài. Đằng nào thì mưa cùng đã che khuất tầm nhìn. Thay vào đó nhng bản hồ sơ, tài liệu, hợp đồng luôn được đặt trên tay. Ánh mắt bất chợt di chuyển, vô tình hình ảnh hiện lên qua kính chiếu hậu khiến anh ngưng lại mọi việc. 

Anh bảo tài xế dừng lại. Người con gái cầm chiếc ô từ phía sau đang tiến về cùng hướng xe của anh. Nàng bước chậm rãi, ánh mắt vô hồn và lạnh lùng, và rồi bóng dáng nàng khuất dần sau màn mưa. Anh trở lại nét trầm lặng ban đầu, giọng nói cất lên: “Chạy tiếp đi.” 

Chiếc xe lăn bánh, anh bất chợt phát hiện thì ra con đường này đã lâu lắm rồi mình không trở lại. Con đường từng rất quen thuộc trong tiềm thức, có tiếng cười đùa của sinh viên, giọng nói nghiêm túc của người giảng viên nào đó vẫn còn quanh qun đâu đây, hay là giọng nói của chính anh? Anh nhìn vào chiếc gương ghế trước, tự nhắc nhở mình. “Q... chết rồi. Khuôn mặt này mới chính là tương lai của mình.”


No comments

Powered by Blogger.