TRUYỆN NGÔN TÌNH - YÊU ĐI RỒI KHÓC CHƯƠNG 46
YÊU ĐI RỒI KHÓC
Tác giả : HAMLET TRƯƠNG
uploader : Hoangforever
PHẦN 11 : NGƯỢC DÒNG YÊU THƯƠNG
CHƯƠNG 46:
Tác giả : HAMLET TRƯƠNG
uploader : Hoangforever
PHẦN 11 : NGƯỢC DÒNG YÊU THƯƠNG
CHƯƠNG 46:
Secret Lucky, đã hơn mười một
giờ nhưng quán cà phê vẫn chưa đóng cửa.
Không gian
nhỏ bên trong với mảng tường tím than vẫn còn êm dịu bởi thứ ánh sáng
trắng lung linh. Nhạc Trịnh vẫn ngân vang đều đều giai điệu lắng sâu lòng người, có lẽ vì thế mà một vài vị khách vẫn còn muốn nán lại, chưa chịu
rời khỏi. Nàng không vội vã. Dáng vẻ thong thả đứng lau chùi những chiếc ly thật cẩn thận, như đang cùng thưởng thức bản nhạc. Nàng là chủ, nhưng thỉnh thoảng cũng thích làm nhân viên tỉ mỉ chăm sóc những vật dụng trong quán.
Gần
như tất cả những thứ ở Secret Lucky đều khoác lên mình chiếc áo tím. Từ chiếc
cốc đựng cà phê, sơn tường, những chiếc gối nệm và cả tạp dề của nhân viên cũng là màu tím, trừ
nàng ra. Trên nền tím là tông màu chủ đạo thì
còn lại xung quanh mỗi góc bàn, những ô cửa sổ
trang trí đều trông thấy màu xanh của nhánh cỏ may mắn.
Chúng được đặt khắp mọi nơi, nhưng không quá phô trương.
Secret Lucky, năm năm
trôi qua vẫn giữ nguyên vẻ ban đầu. Dù số lượng khách quen rất nhiều nhưng nàng chưa bao
giờ muốn thay đổi hay mở rộng quy mô quán, vì nơi đây cũng là ngôi nhà nhỏ của riêng nàng.
Nhạc đã được chỉnh nhỏ âm thanh, khách cũng bắt đầu ra về. Không gian dần
trở nên tĩnh lặng. Nàng nhận ra có bước chân đang tiến lại gần, ánh mắt nàng
thoáng qua không chút ngập ngừng rồi lại tiếp tục việc đang làm.
-
Cho hỏi quán có còn mở cửa không?
Giọng người đàn ông dứt khoát nhưng có vẻ như ánh mắt gã luôn dò xét nàng.
Nàng trả lời nhưng không nhìn sang.
-
Bây giờ chỉ còn cà phê.
-
Cũng được, đằng nào tôi cũng không muốn ngủ.
Gã tiếp tục bước đến ngồi đối diện nàng, mắt liếc nhìn xung quanh một lượt.
-
Vậy dùng ở đây hay
take away?
-
Quán chưa đóng cửa mà, tôi uống cũng nhanh thôi.
Nàng đưa menu về phía gã, ánh nhìn vẫn không chạm người đối diện
-
Cái tên dài thật, “Cỏ may mắn anh đã tặng em”. Tôi muốn dùng loại cà phê này.
Ánh mắt nàng từ nãy đến giờ mới chịu ngước lên, sắc sảo pha chút bất ngờ.
Nhưng thu về rất nhanh, không có phản ứng nào khác.
-
Cái đó chỉ bán cho người hữu duyên. Rất
tiếc hôm nay vị khách cuối cùng cũng không có duyên.
Lần này gã lại nhìn nàng với sự hoài nghi và hồi tưởng. Bởi lần đầu gã đến đây, nàng cũng nói năng cái kiểu cộc lốc
ấy, gã đã thẳng thừng nói nàng vô phép tắc,
không biết trước biết sau. Chỉ vì gã từng là giảng viên của nàng ở trường đại học. Nhưng khi ấy nàng còn
nhìn gã bằng ánh mắt điềm nhiên, nụ cười có chút chào đón. Khi ấy gã bảo:
-
Sao em dám nói chuyện với tôi như vậy?
-
Như vậy là sao? Đừng cường điệu hóa như thế chứ. Ở đây đâu phải giảng đường đại học.
-
Không phải tôi quan trọng hóa vấn đề, mà là cách nói chuyện
của em không ổn. Không phải cứ ở
trên giảng đường thì mới cần lễ phép, rồi ra ngoài thì nói chuyện xem như bằng vai phải lứa. Không chủ ngữ vị ngữ. Tiên học lễ, hậu học văn, đến điều cơ bản đó mà cũng không biết. Sinh
viên bây giờ đúng là hết nói nổi mà...
Lần đó, những lời của gã, nàng cho là sáo rỗng. Nụ cười nàng thoáng qua, đầy vẻ khinh miệt. Nàng cất giọng chua chát:
-
Hình như tôi đã quá tôn trọng những người không xứng đáng. Toàn ngụy biện. Ở cái xã hội này, ra khỏi gia
đình, trường học thì ai chả như nhau. Không phải cứ khoác
lên cái vẻ trí thức là có quyền bắt người khác phải tôn
trọng, đặt mình lên đầu. Chưa biết ai mới là kẻ
vô tri đâu.
Ánh mắt gã nảy lửa nhìn nàng.
-
Tôi sẽ phản ánh lại với phòng sinh viên
về thái độ của em.
-
Tùy thôi. Tiếc là tôi không hợp với môi trường sư phạm. Chắc lại làm người thất vọng nhỉ.
Nét mặt nàng dửng dưng không chút do dự. Khoảnh khắc lúc đó gã như vừa bị
tạt một gáo nước lạnh. Ở trường được bao nhiêu sinh viên kính nể, nhưng bên ngoài lại bị một cô gái từng là sinh viên của mình không chút
coi trọng.
-
Nếu không chọn đồ uống khác thì
quán tôi đóng cửa đấy.
-
Con gái như em, lãnh cảm quá. Tôi chỉ đến đây để uống cà phê bị em làm cho mất hứng rồi.
-Vậy không tiễn.
Nàng dứt lời, định quay bước vào trong làm nốt phần việc dọn dẹp. Giọng gã
đuổi theo.
-
Một Latte nóng.
* * *
Anh bắt đầu một ngày với mớ công việc luôn chờ đợi. Những cuộc họp, những
chuyến bay dài, những hợp đồng kéo
theo những bữa tiệc khuya. Những ngày khảo sát nhà máy...
Anh sống trong thế giới của những người thượng
lưu. Thế giới có những cô gái đẹp để tiêu khiển và những mối quan hệ
xa xỉ. Người ta vẫn thường nghĩ thế hay mặc định là như thế. Ừ, anh không chối bỏ vì anh đã chọn lựa và chấp nhận đánh đổi. Nhưng anh
không đồng tình. Anh là người con xa xôi của miền đất đầy nắng và gió rét, anh
đi lên bằng hai bàn tay trắng, khô ráp đầy bụi đường. Anh hiểu rõ giá trị của
tất cả những gì mình đã cố gắng và trân trọng nó bằng sự nỗ lực không bao giờ dừng lại.
No comments
Post a Comment