TRUYỆN NGÔN TÌNH - YÊU ĐI RỒI KHÓC CHƯƠNG 44
YÊU ĐI RỒI KHÓC
Tác giả : HAMLET TRƯƠNG
uploader : Hoangforever
CHƯƠNG 44:
Tác giả : HAMLET TRƯƠNG
uploader : Hoangforever
CHƯƠNG 44:
Lúc nhận ra anh không còn ở bên cạnh tôi được nửa, cũng là lúc tôi hiểu bao năm qua mình đã sống quá dựa dẫm vào anh, như một ký sinh
trùng bám víu vào vật chủ để tìm cho mình sự sống. Cách cuối cùng tôi có thể chọn lựa là rời xa khỏi cuộc
sống của anh, rời xa tất cả.
Tôi nhờ Quân kiếm giúp một nơi ở mới, dù nhỏ hơn rất nhiều nơi
tôi đã từng sống, không nhiều tiện nghi, cuộc sống của tôi không còn xa hoa và
đầy đủ. Nhưng tôi biết một điều, đây mới chính là thế giới tôi được sinh ra và là nơi tôi thuộc về. Anh đã cố ngăn cản, nhưng tôi không muốn mình tiếp tục khép nép dưới bàn
tay che chở của anh. Và hơn nửa, giờ anh đã có gia đinh.
* * *
“Em để anh đợi lâu quá đấy!”
Quân thình lình xuất hiện từ phía sau.
“Xin lỗi anh, mình về thôi.”
Nếu Quân không đi đến bãi biển gọi
tôi thì có lẽ tôi đã bỏ quên anh thật sự. Quân là bạn thân của anh và cùng là người bạn duy
nhất của tôi. Số phận không đến nỗi quá bất công khi còn để lại cho tôi một người bạn
tốt. Những gì Quân làm thật sự khiến tôi rất
biết ơn. Từ nơi ở ổn định đến công việc yêu thích hiện giờ đều là do Quân tìm
giúp.
Tất nhiên, tôi đã tập quen dần với cách sống độc lập, sẽ không dễ dàng nhưng không phải là không được. Chúng tôi trở về thành phố, nhưng xe dừng lại không phải trước cửa nhà tôi. Bất thần, tôi
quay sang nhìn Quân, không giấu nổi kinh ngạc.
“Sao lại đến đây?”
Quân không đáp, im lặng bước ra khỏi
xe. Tôi cũng đi theo và... đứng lặng.
Đêm đã khuya, là gió khiến tôi có cảm
giác lạnh hay chính cảm giác thân thuộc kia đang làm tôi thổn thức. Ngôi nhà
này, từng chất ngập bao nhiêu kỷ niệm của tôi và anh, nơi tôi lớn lên và cũng
là nơi kết thúc cuộc sống êm đềm mà tôi từng ảo tưởng.
Giấc mơ đẹp đã lụi tàn rồi, tại sao phải tìm lại làm gì nữa.
“Về thôi anh.”
Tôi bước trở lại
xe.
“Em vào đi!”
“Gì cơ?”
“Thật đấy!"
Quân nói và đặt lên tay tôi chùm chìa khóa. Sao Quân lại có được nó? Đưa cho tôi làm gì?
“Tại sao?”
“Vì đây mới đúng là nhà của em.”
“Điều đó đã không còn đúng từ lâu rồi.”
“Thử hỏi xem, em bây giờ đang sống hay chỉ đang tồn tại?”
Quân bỏ về, để lại tôi một mình. Tôi đứng trầm ngâm thật lâu, nhưng cũng chẳng hiểu được suy nghĩ của bản thân lúc này. Câu hỏi của Quân trở thành một cái gì đó ám ảnh trong đầu, không thể nào dứt ra được.
Tôi nhìn vào trong, căn nhà tối
mịt, đã không còn ai nữa. Một sự yên lặng đến đáng sợ, chưa bao giờ không khí
nơi đây lại nặng nề khiến tôi như muốn
chết ngạt đến thế. Một mình tôi, giữa bóng tối, không có bàn tay
nào dẫn đường cho ánh sáng tìm đến. Tôi
đang sợ hãi ngay trong chính nơi mình đã từng hạnh phúc nhất ư?
Tôi mở cửa,
bước lên từng bậc thang, ánh nhìn chạm đến tận cùng ngóc ngách, phòng khách,
phòng ăn, phòng đọc sách của tôi, phòng làm việc của anh và phòng ngủ, sân
thượng. Tất cả mọi thứ từ cái bàn, cái ghế hay cốc nước của tôi và anh vẫn nguyên vẹn vị trí ngày nào. Không một vết tích của sự thay đổi.
Tôi cứ
nghĩ rằng anh sẽ bán nó đi, để những ký ức ở nơi đấy có thể
được xóa nhòa, để anh yên tâm dành trọn vẹn trái tim cho người con gái sẽ đi
cùng anh đến cuối đoạn đường. Tôi ngồi lại phòng anh, nhìn lại từng quyển sách,
những đồ vật anh vẫn thường dùng. Anh đã đi mà không mang theo gì hết sao? Tại sao lại thế?
Tôi mở các ngăn tủ ra xem anh còn để lại những gì. Và sững sờ khi nhìn thấy cặp nhẫn, nó
từng được đeo trên tay anh và nằm trên sợi dây chuyền trên cổ tôi. Trước ngày anh đi tôi đã tháo nó ra để làm quà cưới. Tôi còn nhớ lúc đeo chiếc nhẫn vào cổ tôi, anh đã nói nó mang ý nghĩa tin tưởng và kiên định. Nhưng có lẽ ý nghĩa đó được
hình thành không phải để dành cho tôi.
No comments
Post a Comment