TRUYỆN NGÔN TÌNH - YÊU ĐI RỒI KHÓC CHƯƠNG 45
YÊU ĐI RỒI KHÓC
Tác giả : HAMLET TRƯƠNG
uploader : Hoangforever
CHƯƠNG 45:
Tác giả : HAMLET TRƯƠNG
uploader : Hoangforever
CHƯƠNG 45:
“ Cô gái
của tôi ,
Anh đã ước gì nghe được một câu nói níu giữ từ em.
Giá mà em nói anh đừng đi, nhưng rồi em lại khiến anh phải chờ đợi trong vô vọng. Ngôi nhà này đã chứa
đựng những ngày tháng vui vẻ nhất mà có lẽ sau này chúng ta
không thể tìm lại được.
Vì thế anh không muốn mang theo bất cứ gì. Tất cả đều được đặt đúng vị trí của nó và cả thứ cuối cùng em trả lại anh cùng thế.
Chúng thuộc về nơi này. Những ngày cuối cùng
sống trong ngôi nhà thân thuộc, anh lại không ngừng suy ngẫm...
Có lẽ em đã đúng, vấn đề không còn ở chỗ anh có muốn hay không mà chỉ đơn giản là trách nhiệm. Là trách nhiệm mà anh bắt buộc phải thực hiện. Em
biết không? Trong ý niệm của anh, gặp người thích hợp trong hoàn cảnh thích hợp
thì mới là thế giới đúng.
Nhưng giữa cái cuộc sống đầy rẫy những bất công thì thế giới đúng làm sao để tồn tại? Ngoài kia bao cạm bẫy đen tôi đang chờ em, nếu ngay cả nơi ta từng sống thật bình yên em cùng
muốn rời bỏ thì dù đang ở bất kỳ đất nước nào, em nghĩ anh có thể yên tâm sống cho một tình yêu khác ư?
Anh mong em sớm
đọc được những dòng này. Lần cuối minh ngồi cùng nhau ở Sunset anh đã muốn em hãy bật khóc, chưa
lúc nào anh để em phải khóc. Nhưng khi đứng trước một quyết định quan trọng
như vậy em vẫn không nhỏ một giọt nước mắt.
Sự chịu đựng đó đã vượt quá sức tưởng tượng của anh.
Anh thật sự không biết em sẽ lại trốn ở một góc tối nào để giấu nhẹm những nỗi đau kia. Vậy nên xin em hãy khóc đi, dù cho bàn tay anh chẳng còn có thể lau khô nước mắt cho em... Nhưng có lẽ giờ đây em không còn cần bàn tay đó nữa, phải không?
Anh chợt nhận ra khi nhìn thấy ánh mắt kiên định của em. Mọi thứ bây giờ
phải kết thúc để mở ra một khởi đẩu. Khóc rồi thì hay cười lên và bình yên em
nhé!”
Cánh thư rơi xuống, tôi ngã quỵ trên nền gạch lạnh tê buốt, nước mắt từ đâu chảy xô nhau làm nhạt nhòa cả ánh nhìn. Cơn gió rét nào ùa vào làm vị mặn
đọng trên môi càng xót xa chua chát. Ngày hôm nay, ngay lúc này, tôi đã khóc,
những giọt nước mắt mong manh cho ngày xanh, còn tôi ngày mai sẽ khóc cho ai
đây? Cho tôi hay cho anh? Hay cho dòng đời dạng biến vô thường?
* * *
Thời gian chôn vùi tất cả sau những bước chân, chặng
đường cô phải bước một mình đã rất dài, và
bước chân mỗi lúc cũng
càng thêm vững chãi. Dù có gục ngã thêm lần nừa, cô vẫn tự đứng dậy và đi tiếp, có lẽ vì cô như cơn gió phiêu lãng bất tận, gió
đi qua nơi nào rồi sẽ không trở lại nữa.
Nỗi đau có đến rồi sẽ lại tan.
Sunset vẫn thường xuất hiện hình ảnh cô ngồi nơi khung kính nhìn
ra bên ngoài. Người chủ quán nhìn thấy cô là biết phải mang thức uống gì đến, vẫn là hương vị Robusta phảng phất. Nhưng giờ cô gái chỉ đến đấy một mình,
luôn luôn một mình với bước chân lặng lẽ. Dáng ngồi bất động
hàng giờ, cô khuấy tách cà phê và mông lung ngắm những chiếc xe đang tất bật
qua lại bên đường. Gương mặt không vương chút sắc buồn. Cô luôn đến đấy với nụ cười và ánh mắt rạng rỡ nét bình yên.
Có cơn gió xuân nào thoảng qua bên đời... mang theo câu chúc của người phương xa...
No comments
Post a Comment