TRUYỆN NGÔN TÌNH - YÊU ĐI RỒI KHÓC CHƯƠNG 43
YÊU ĐI RỒI KHÓC
Tác giả : HAMLET TRƯƠNG
uploader : Hoangforever
CHƯƠNG 43:
Tác giả : HAMLET TRƯƠNG
uploader : Hoangforever
CHƯƠNG 43:
Tôi hoảng hốt ngồi bật dậy, nhưng nỗi sợ hãi nhanh chóng được xoa
dịu khi thấy Quân đang ngồi ở salon đối diện phòng tôi nhìn
vào. Người duy nhất có chìa khóa nhà, nơi ở mới của tôi.
“Em dậy trễ quá!”
“Tối qua ngủ muộn.”
“Anh muốn đưa em đến một nơi.”
“Mình ra biển trước được không?”
Gió biển cứ thế thổi vào tôi ào ạt mang theo
mùi hương quen thuộc của đại dương. Ngồi trên xe, để hồn mình lãng đãng theo gió, tôi nhìn thấy
được những mảng trắng trong suy nghĩ của mình,
trắng xóa. Xe lao vút trên đường vắng, biển đã gần kề, tôi cảm
giác mình
đang bắt đầu nhìn thấy hình ảnh của những con người mà ngày mai đấy, tôi
sẽ không còn gặp lại.
Anh không phải là một cơn gió, anh cũng chưa bao giờ rời xa tôi. Chỉ có tôi
đã đến và rời khỏi cuộc đời anh như một sự an bài. Lúc này, dáng hình một con
bé sáu tuổi bước đi bên bờ biển chợt hiện rõ trong ký ức tuổi thơ tôi, gương
mặt ngây ngô lúc nào cùng cười toe toét.
Bởi nó biết rằng nó được chở che tuyệt đối, bàn tay vững
chắc luôn nắm chặt lấy nó, nó sẽ chẳng sợ bị lạc, cũng chưa bao
giờ có cảm giác bị bỏ rơi giữa cái thế giới này dù những người đã tạo ra nó đã bỏ mặc nó một mình chống chọi với buốt lạnh và sợ hãi. Tôi đã được anh ban tặng cho một cuộc sống mới. Trong thế giới của anh, tôi không phải trải qua bất cứ nỗi đau, nỗi sợ hãi và bất an nào. Những cụm từ đó chưa từng xuất hiện trong từ điển trưởng thành của tôi.
Nhưng hôm nay không còn là ký ức của tuổi thơ, tôi đã lớn lên và những
tháng ngày kia sẽ phải lùi lại phía sau. Khi đó tôi chẳng buồn nghĩ rằng có ngày mình sẽ phẳi rời xa chúng mãi mãi. Anh không hề
thay đổi, tôi cũng không tìm được cảm giác hoài nghi nào khi ở
bên cạnh anh.
Mặc dù luôn gọi nhau là anh em, nhưng ánh mắt tôi không thể nào
che giấu được anh điều gì. Thứ tình cảm gắn bó đó sao có thể chỉ dừng lại ở cụm từ “anh em”. Dường như anh cũng thế, chúng tôi không che
giấu tình cảm của mình, chỉ còn thiếu một lời khẳng định để mọi người
thấy rằng chúng tôi thực sự là của nhau, và càng hạnh phúc bên anh tôi lại càng
quên đi bài học từ nỗi ám ảnh khi vừa chào đời, tôi gần như bỏ quên tất cả những gì thuộc về thế giới ban đầu của mình, thế giới ấy
khắc nghiệt và luôn nhắc nhở tôi phải cẩn trọng. Niềm vui được ban tặng thật ít ỏi, nhưng chỉ cần tôi buông lơi trong một phút
giây nào đó, số phận có thể sẽ lấy đi của tôi tất cả.
Ánh hoàng hôn đứng lặng giữa đường chân trời, hắt vào tôi
thứ ánh sáng đang nhạt dần. Gió bắt đầu thổi mạnh và sóng biển thét gào. Những âm thanh ấy gần như áp đảo tất cả mọi thứ, nhưng xen lẫn
đâu đó tôi vẫn còn nghe được tiếng cười, tiếng
cười chất đọng những giấc mơ đẹp không vướng bận
âu lo.
Tiếng nô đùa càng rõ rệt hơn, tôi
giật mình nhận ra giọng cười quen thuộc,
nhìn thấy khuôn mặt mình và cả của anh. Nó gần như ở trước mắt gần đến nỗi cảm giác được nó đang hiện hữu. Nó vẫn tồn tại như chưa từng biến mất.
Những vệt sáng cuối ngày lướt qua tóc,
xuyên qua bàn tay và hằn lên những chuỗi ngày hôm qua. Tôi khẽ khép
mắt, bất động ngồi trên mặt cát êm mịn. Để mặc cho sóng biển nhấn chìm
cảm xúc lúc này, tôi ước gì mình có thể tàn nhẫn thêm chút nữa. Tôi
đã dửng dưng đẩy người quan trọng nhất đời mình
cho một cô gái xa lạ, thì sao lại không tàn nhẫn với bản thân hơn để đoạn tuyệt với tình cảm kia?
Hồi nhỏ tôi rất hay nằm mơ, những cơn mộng mị cứ chập chờn vây quanh mỗi khi tôi nhắm mắt ngủ. Nỗi ám ẳnh, sự sợ hãi phải trở lại những ngày tháng không bình yên luôn đeo
bám tôi dai dẳng. Những lần như thế anh lại ngồi cạnh bên nắm chặt
lấy bàn tay nhỏ bé. “Không phải sợ gì cả, anh vẫn luôn ở
đây, bên cạnh em mà.”
Giọng nói anh thì thầm và chờ đến khi tôi ngủ yên giấc
mới thôi, về sau, những giấc mơ đó biến mất hoàn toàn. Tất cả đều là nhờ có
anh. Và cũng không biết từ bao giờ tôi
đã tin rằng cuộc sống này là một đóa hoa luôn tươi thắm, sẽ không bao giờ lụi
tàn.
Cho đến khi chị xuất hiện, những giấc mơ của tôi lại đều đặn
ập đến mỗi đêm, nhưng đã không còn bàn tay nào nắm chặt lấy tôi nửa. Nói đúng
hơn, bàn tay anh không thể tiếp tục nắm lấy bàn tay tôi. Ngay cái khoảnh khắc lần đầu gặp chị, tôi đã hiểu, tất cả là sự sắp đặt của số phận, dù
tôi có cố gắng thì cũng không thể nào tìm được cách thay đổi.
Chị là bạn trong
số những người bạn của anh, chị không đẹp nhưng mang gương mặt thánh thiện, nét
dịu dàng hơn người và chắc chắn là hơn cả tôi. Chị có rất nhiều ưu
điểm, một người con gái giỏi giang, chỉ có điều chị không thể có được tình yêu
của anh. Nhưng đến cuối cùng anh vẫn thuộc về chị vì anh nợ chị
một cuộc sống.
Chị đã lấy thân mình làm lá chắn cho anh khi tai nạn bất ngờ xảy
ra. Và hậu quả là đôi chân không còn khả năng đi lại. Tôi biết chị đã dành cho anh một tình yêu cũng lớn lao như
tôi dành cho anh. Tôi có thể thay đổi được gì đây? Có thể trách ai đây? Có chăng chỉ biết mỉm cười, vì anh
không bao giờ muốn tôi phải khóc...
No comments
Post a Comment