TRUYỆN NGÔN TÌNH - YÊU ĐI RỒI KHÓC CHƯƠNG 42
YÊU ĐI RỒI KHÓC
Tác giả : HAMLET TRƯƠNG
uploader : Hoangforever
PHẦN 10 : CƠN GIÓ MANG TÊN EM
CHƯƠNG 42:
Tác giả : HAMLET TRƯƠNG
uploader : Hoangforever
PHẦN 10 : CƠN GIÓ MANG TÊN EM
CHƯƠNG 42:
Quán cà phê hãy còn vắng khách, dù vậy nhưng người đến đây không hề
có cảm giác trống vắng, bởi gam màu ấm cúng đỏ tươi trang trọng. Giữa những ngày không khí vẫn còn dư ấm của hơi lạnh mùa đông, Sunset quả là một lựa chọn thú vị cho
những ai cần sự trầm lặng để suy tư. Cô và người con trai
đó ngồi đối diện nhau, những ca từ quen thuộc của Trịnh vang lên nhẹ nhàng...
Biển nhớ. Bài hát cô rất thích, và mỗi đêm người con trai vẫn bật trước khi ngủ. Cô nhìn sang đồ uống của anh, tách cà phê bốc khói, những làn khói lơ lửng
phả vào mặt cô hương vị Robusta. Cô cũng đã gọi một ly giống
như thế.
Mà cũng không hẳn là cô gọi, người chủ quán gần như nhớ được gương mặt cô,
thức uống quen thuộc mà cô vẫn thường dùng khi đến vào mỗi chiều thứ Bảy.
Cô gái có mái tóc dài lúc nào
cũng xõa bồng bềnh và nụ cười luôn điểm sáng trên đôi môi tươi hồng, cô không
bao giờ đến Sunset một mình mà luôn khoác tay đi bên cạnh một người nữa. Cũng chính là người ngồi trước mặt cô lúc này.
Nụ cười cô vẫn mỉm nhưng lại tắt dần. Anh nhấp một ngụm cà phê, cho những lời nói không mắc nghẹn nơi cuống họng:
“Đã tìm được bác sĩ giỏi về khoa xương ở nước ngoài để phẫu thuật cho cô ấy. Vấn đề chỉ còn là thời gian...
có lẽ cuối tuần này bọn anh sẽ bay qua đó luôn. Giấy tờ cũng xong đâu vào đấy rồi.”
“Thế cơ hội thành công là bao nhiêu
hả anh?”
“Bác sĩ chưa thể khẳng định, nhưng giờ được 1% thì vẫn tốt hơn là không.”
“Vậy anh chị định chừng nào sẽ cưới?”
Người con trai chậm rãi nhấp tiếp một ngụm cà phê rồi lại quay mặt sang hướng
khác như muốn lẳng tránh câu hỏi của cô gái.
“Sau khi sang Mỹ anh sẽ tổ chức lễ cưới ở đó luôn, chắc là không về nữa.
Nhưng cô ấy
muốn đợi sau khi phẫu thuật mới làm lễ.”
"Cũng đúng. Cô dâu nên bước đi bên cạnh chú rể
thì mới hạnh phúc. Nhưng nếu phải ngồi xe lăn thì cũng không sao, chỉ cần anh luôn đi bên cạnh chị
ấy là được... giống như... cái cách anh đã từng che chở cho em...”
Cả hai chìm ngập trong khoảng không im bặt, cô liếc nhìn sang chiếc nhẫn đeo ở bàn tay trái của anh, vẫn còn vẹn nguyên vị trí của nó, ngón áp út. Một thoáng suy nghĩ lướt nhanh
qua, cô gỡ cái gì đó đang đeo trên cổ ra, đặt vào tay anh.
“Em không kịp chuẩn bị quà cưới, suy đi nghĩ lại
tặng vật này là thích hợp nhất, cứ xem ý nghĩa của nó chính là lời chúc của em
vậy.”
Cô cúi xuống nâng trên tay tách cà phê ấm, thưởng thức với vẻ bình thản như trước giờ vẫn thế, không để cho người khác
nhìn rõ được điều gì ẩn giấu sau nụ cười. Giọng người con trai trầm hãn xuống,
anh nhìn cô với đôi mắt kiên định pha lẫn chút hồ nghi.
“Đó là điều em muốn, phải không?”
“Vâng.”
* * *
Góc phòng vẫn chìm lấp trong một khoảng lặng vô định. Tôi để mặc
như thế, không một động tĩnh, không một thứ âm thanh nào được chen chân vào phá
hỏng sự yên ắng này. Chỉ còn tôi với cơn mộng mị bất an, bóng tối thỉnh thoảng
lại chập chờn vây quanh.
Đêm qua giấc ngủ đến khá muộn, thế nên tôi cho phép lười biếng cứ thế lan khắp cả cơ thể. Ngoài kia, những tia nắng chói chang bắt đầu xâm chiếm
khoảng không nhỏ hẹp của tôi. Từ khung cửa đến bốn mảng tường, bàn làm việc, rồi đến chỗ khuất nhất là chiếc giường
nơi tôi đang trú mình dưới lớp chăn dày, trắng muốt.
Tôi vẫn nằm bất động, cho
đến khi chợt nhớ, tối qua... cửa sổ nhà tôi không hề mở.
No comments
Post a Comment