TRUYỆN NGÔN TÌNH - YÊU ĐI RỒI KHÓC CHƯƠNG 40
YÊU ĐI RỒI KHÓC
Tác giả : HAMLET TRƯƠNG
uploader : Hoangforever
CHƯƠNG 40:
Tác giả : HAMLET TRƯƠNG
uploader : Hoangforever
CHƯƠNG 40:
Đã gần hai tiếng đồng hồ kể từ lúc cô tới, quán đã vắng
lại càng thưa tiếng người, cô và Phong hình như đang chìm dần vào cái
hố suy tư, cả hai đều theo đuổi những dòng suy nghĩ riêng, cô biết Phong đang
nghĩ về ai. Khuôn mặt anh thoáng chút đau khổ dằn vặt, thoáng tỏ ra bất cần với
mọi thứ xung quanh, hình như kể cả cô.
Bỗng nhiên anh đứng lên, cầm lấy
tay cô kéo ra khỏi quán sau khi nhét vội tờ bạc dưới đáy ly. Tuy đã quá quen
với những hành động bộc phát kỳ lạ của Phong, lần này
Quỳnh cũng vẫn không khỏi bất ngờ.
Vẫn không nói không rằng, anh và
cô đi dọc hết con đường hoa sữa hiếm hoi của Sài Gòn. Tay
trong tay với anh, đi giữa một con đường lãng mạn,
Quỳnh thấy mình như đã chạm tay tới được thiên đường. Nhưng thiên đường đó như
bong bóng xà phòng đẹp mong manh. Bởi vì nó chỉ là ảo tưởng của
riêng mình cô mà thôi.
- Ngày kia cô ấy về nước.
Phong nói giọng bình thản.
- Cô ấy về luôn à?
Quỳnh nhả từng chữ theo mỗi nhịp đập
đau nhói nơi con tim.
- Anh không rõ. Anh biết tin này qua một người bạn.
Giọng anh thoáng buồn.
- Anh sẽ ra đón cô ấy chứ?
Cô tò mò pha chút hy vọng mong
manh.
- Không chắc!
Anh ngần ngừ giây lát rồi quay sang nhìn cô.
- Anh hãy làm cho cô ấy bất ngờ.
Quỳnh thật lòng bày tỏ ý kiến với mong muốn anh sẽ hạnh phúc bên người yêu mà anh mong đợi bao nhiêu
lâu nay.
Phong khẽ siết chặt bàn tay cô như muốn cảm ơn. Kèm theo đó là một nụ cười
mà Quỳnh cảm giác như lưỡi dao kéo ngang qua tim cô một
đường dài đau đớn. Phong biết tình cảm
của Quỳnh,
không thẳng thừng từ chối nhưng anh kể
Quỳnh nghe tình yêu của mình, không hứa hẹn gì cả.
Thật lòng anh rất cảm kích tình yêu chân thành cô dành
cho mình. Nhưng anh cũng không thể lừa gạt hay đùa giỡn với tình cảm của Quỳnh, anh không muốn cô bị tổn thương. Nên ngay từ đầu anh đã
đặt ra ranh giới tình bạn cho cả hai. Một tình
bạn lạ lùng, chông chênh giữa hai bờ, dễ đi đến đổ vỡ.
Vậy mà quan hệ lạ lùng ấy lại
tồn tại đến tận bây giờ. Chắc có lẽ là vì nó đem
đến cho cả hai thứ hạnh phúc ảo nuôi sống tâm hồn.
Đêm đó
Quỳnh không khóc lóc đau khổ như cô tưởng. Cô dễ dàng chấp nhận sự thật vì ngay từ lúc bắt đầu Phong đã không phải là
của cô. Trong giấc mơ, cô thấy mình vừa đáp một chuyên bay...
Sáng hôm sau, Quỳnh tới nhà tìm Phong thật sớm. Quá quen với phong cách
sống bề bộn của các họa sĩ, cô không muốn cô trả anh về với tình yêu của anh mà trong mắt cô gái đó anh lại là một thằng đàn ông nhếch nhác.
Thế là, không thèm giải thích một lời nào, cô kéo anh đi từ hair salon tới những gian hàng sang trọng trong Saigon Center. Cô muốn Phong phải là người đàn
ông hoàn hảo với bất cứ cô gái nào đi nữa.
Nhìn Phong trong những tấm gương bóng loáng, cô bất giác thấy xót xa cho tình
yêu cao thượng của mình, có điều là ở đây cô không nhường anh cho ai vì từ đầu anh vốn đã không thuộc về cô. Quỳnh chỉ muốn cô gái kia hiểu rằng
tình yêu của anh là thứ quý giá nhất trong cuộc đời mình, mong cô ta hãy biết quý trọng.
Phong hình như cũng đọc được trong mắt cô những điều đó nên anh vui vẻ nghe theo mọi lời sắp
đặt. Quỳnh lại thấy mình bắt đầu mơ mộng vị trí
người yêu trong tim anh khi mà mọi ánh
mắt họ bước ngang qua đều lộ rõ vẻ ngưỡng mộ đôi tình nhân hạnh phúc. Đừng ảo tưởng nữa! Càng chìm sâu trong những ước mơ hão huyền thì người đau khổ nhất sẽ chỉ là cô mà
thôi.
Thoáng chút nghẹn ngào, Quỳnh rút tay mình ra khỏi bàn tay ấm áp của
Phong. Anh quay sang nhìn cô vẻ hơi ngạc nhiên. “Thế này sẽ hay hơn.” Quỳnh cười mà khóe mi chực trào nước mắt.
Cuối cùng anh củng đã quay về đúng vị trí của con
tim. Hôm nay, Phong sẽ ra sân bay. Tối qua anh có nhắn tin cho cô. “Cảm ơn Quỳnh vì tất cả, người đặc biệt trong tim anh.” Chỉ có thể là vậy, một
người đã có vị trí “đặc biệt” trong tim
anh nên không thể nào thay đổi được để trở thành “người yêu thật sự”. Quỳnh reply,
“Đừng quên
một bó hoa khi ra sân bay nhé!” và cô lại mơ thấy
mình vừa đáp một chuyến bay...
No comments
Post a Comment