TRUYỆN NGÔN TÌNH - YÊU ĐI RỒI KHÓC CHƯƠNG 39
YÊU ĐI RỒI KHÓC
Tác giả : HAMLET TRƯƠNG
uploader : Hoangforever
PHẦN 9: CHỜ ĐỢI HẠNH PHÚC
CHƯƠNG 39:
Tác giả : HAMLET TRƯƠNG
uploader : Hoangforever
PHẦN 9: CHỜ ĐỢI HẠNH PHÚC
CHƯƠNG 39:
Tặng pé lùn dễ thương!
Sài Gòn một ngày cuối thu. Trời đầy mây mù không một ánh sao. Gió
chớm đầu đông của xứ sở nhiệt đới cũng thoảng tí hơi lành lạnh.
Quỳnh một
tay đẩy tấm cửa kính tiệm cà phê, tay
còn lại vẫn tìm sự ấm áp trong túi áo khoác
dạ dày cộm. Ngang qua tấm kính lớn ngăn chỗ quầy pha chế, cô cố tình dừng
lại ngắm mình một lần nửa với ánh mắt hài lòng. Sau
khi nhận tin nhắn và trước khi rời khỏi nhà, Quỳnh đã làm đủ mọi “thủ tục” ngoại hình cho mình đúng như kiểu một cô gái chuẩn bị đi hẹn hò với người yêu.
Nhưng 1
tin nhắn mới từ Phong A0A. Đó không phải người yêu mà là “người cô yêu”.
Vẫn cái bàn ngay góc trái sân khấu, Phong ngồi đó với điếu thuốc đã cháy quá nửa đỏ rực. Chút ánh sáng
vàng vàng từ cái đèn chùm đủ để Quỳnh nhận ra Phong sau làn khói thuốc mờ ảo.
Thấy cô tới, anh liền đứng lên kéo cái ghế phía đối diện ra mời cô, rồi
vẫn không nói một lời quay lại ghế của mình. Kiểu ga lăng kỳ lạ của riêng anh mà Quỳnh đã quá quen qua những
lần hẹn như thế này. Cô cũng im lặng hòa mình vào bầu không khí anh đang thở và đang sống. Gọi
một ly lipton rum chanh, cô muốn uống thứ gì đó để mình thêm mạnh mẽ ngồi đối diện với anh. Ly cà phê đen của anh đã cạn đến gần
sát đáy, thứ nước đáng nghét của những trái tim đang kêu gào.
Phong vẫn không nói, mắt nhìn mông
lung. Quỳnh ngồi ngay trước nhưng cô biết lúc này trong mắt anh cô cũng như
những thứ mà anh gọi là cảnh vật xung quanh thôi, cô đến đây nghĩa là đã chấp
nhận vị trí đó của mình. Phong luôn gọi cô đến bên những lúc anh thấy không thể nào chịu nổi sự cô đơn. Quỳnh đến không cần nói gì hay làm gì, đơn giản cô chỉ cần ngồi bên để cho anh cảm
giác có hơi người bên mình, còn Quỳnh sẵn sàng chạy đến bên anh bất cứ
lúc nào chỉ để được ngồi cạnh anh thật gần, ngắm anh như một pho tượng mà cô
không bao giờ chạm tới được.
Mặc dù cô biết lúc đó Phong đang nhớ tới ai. Đau
đớn vì hiện thực phũ phàng nhưng Quỳnh
lại tìm thấy niềm hạnh phúc nhỏ nhoi
khi được coi hay tự coi mình là người gần anh nhất dù anh
có đang nghĩ về ai đi chăng nửa. Tình yêu ngu ngốc!
Quỳnh biết mình ngốc ngay từ lúc cô quyết định tỏ tình với người mà cô biết
rõ là không hề có tí tình cảm nào với mình, có chăng chỉ là chút lòng thương hại hay biết ơn. Phong đã có người yêu và đang đau khổ vì mối tình đó. Đừng nghĩ là Quỳnh có cơ hội hàn lại vết
thương trong tim anh.
Ngay từ lần đầu gặp anh ngồi thẫn thờ, cặp mắt vô hồn nhìn đăm đăm vào bức vẽ một người con gái là cô đã
hiểu tất cả. Anh họa sĩ trẻ tài hoa đó đã có người mẫu cho bức chân dung của đời mình. Người ta thường nói những kẻ làm nghệ thuật là những kẻ thích theo đuổi những thứ siêu thực, ảo tưởng, kể cả trong tình yêu.
Phong và Quỳnh đều là những kẻ ngu ngốc với những mối tình
vô vọng. Phong yêu một cô người mẫu khá nổi trong giới nghệ thuật, anh vẽ cô ta như vẽ những nữ thần trong
thần thoại Hy Lạp. Vẽ bằng tình yêu tôn kính và ngưỡng mộ
tột đỉnh. Nhưng cô ta bỏ anh đi không một lời từ biệt hay hứa hẹn để chạy theo tiếng gọi danh vọng. Phong mang
trong mình nỗi hận bản thân đã không thể mang đến cho cô gái ấy niềm tin hạnh phúc với tình yêu nơi anh.
Còn Quỳnh lại càng ngu ngốc hơn
khi đem lòng yêu một kẻ si tình. Phải nói rằng cô yêu Phong vì anh là một kẻ si
tình thì đúng hơn. Chính bản thân cô khi yêu anh cũng trở thành một kẻ si
tình. Chấp nhận đi bên anh như một cái bóng của người khác. Để anh nắm tay cô nhưng lại khẽ gọi tên một người con gái cô không quen.
Quỳnh cũng đã khóc rất nhiều, tự trách móc bản thân sao quá yếu đuối. Nhưng
rồi cô lại nhận ra rằng: hạnh phúc trong tình yêu không phải là thứ mình
nhận được từ người mình yêu mà là thứ mình nhận được khi mình dám cho đi tất cả
vì người ấy.
Huống chi Phong không cần cô cho anh tất cả, anh chỉ muốn cô ngồi
cùng anh hàng giờ trong quán cà phê hay dạo quanh mấy con phố khuya vắng lặng
mà không cần nói lời nào. Chỉ bấy nhiêu thôi, đó là hạnh phúc của cô khi yêu Phong.
No comments
Post a Comment