TRUYỆN NGÔN TÌNH - YÊU ĐI RỒI KHÓC CHƯƠNG 41
YÊU ĐI RỒI KHÓC
Tác giả : HAMLET TRƯƠNG
uploader : Hoangforever
CHƯƠNG 41:
Tác giả : HAMLET TRƯƠNG
uploader : Hoangforever
CHƯƠNG 41:
Đã ba tuần nay Quỳnh không gặp Phong, không tin nhắn, điện thoại, cô đang
tập cho mình quên dần cảm giác sống trong hạnh phúc ảo tưởng bấy lâu.
Nhưng
chuyện không hoàn toàn dễ dàng theo lý trí. Con đường hoa sữa lại dẫn cô đến quán cà phê quen của hai người. Không cần dừng lại chỗ tấm kính lớn như mọi khi, cô đi thẳng đến góc bàn quen thuộc. Thứ
ánh sáng vàng leo lét từ cái đèn chùm giữa sân khấu quen thuộc cũng đủ
cho cô nhận ra một khuôn mặt cô đang tự dối lòng không mong gặp.
Kề bên khuôn
mặt đó là nữ thần sống mà cô đã nhiều lần thấy trong những bức tranh của Phong, cô nhẹ nhàng quay người bước vội qua cửa không để ai kịp nhận ra minh. Hít mạnh một hơi khí trời đầu đông se se lạnh, thấy lòng nhẹ nhõm, Quỳnh mỉm cười
thanh thản bước đi.
Đã ba tuần nay, không lúc nào Phong quên Quỳnh, nhưng anh có dặn lòng mình đừng gặp cô nữa. Anh sẽ lại tiếp tục làm cô thêm đau mà thôi. Bản thân mình còn chưa xác định
được rõ ràng trái tim đang đau đớn hay đang yêu
thương thì Phong làm sao mang lại hạnh phúc cho người khác kia chứ.
Vì sau bao nhiêu lâu chờ đợi tình yêu xa vời kia, ngày gặp lại anh thấy mình cứ như một con thiêu thân đang chết dần bởi thứ ánh sáng tình yêu hào
nhoáng, còn với Quỳnh, đó phải chăng là tình yêu mà lâu nay anh không nhận ra
hay đúng hơn là luôn cố tình trốn tránh ?
Phong không đủ tự tin trước
tình yêu trong sáng mà cô trao cho anh hết sức chân thành. Màn hình điện thoại sáng lên
khuôn mặt một cô gái, Phong ngại ngần bấm nút mở hộp thư. “Anh phải sống thật hạnh phúc nhé!”
Anh
bấm vội nút quay số nhanh, phím số 1, người quan trọng nhất: Thuê bao không
liên lạc được. Chắc do sự cố mạng, Phong kiên trì thử lại hai lần nữa, vẫn không được. Hình như anh vừa
đánh mất một báu vật vô giá.
Quỳnh rút sim ra khỏi di động. Không vứt đi, cô nhét nó vào cái ngăn nhỏ giữa hai khe ví. Không liên lạc nữa,
không gặp lại nữa, cô sẽ cất giữ hình ảnh của anh trong tận sâu đáy tim mình. Ngày mai
cô sẽ lên đường đi du học Úc, hai năm nơi xa lạ đó cô không chắc là mình có thể vỗ về cho tình
yêu mong manh kia thôi đau đớn.
Chỉ biết có lẽ sẽ tốt hơn. Lúc bước qua cánh
cửa phòng cách ly, Quỳnh xoay lưng nhìn lại lần nữa, còn tìm
kiếm gì cơ chứ khi mà cô đã tự nhủ mình hãy thôi mơ mộng để ra đi nhẹ
nhàng bình thản nhất, cô đã chờ đợi một tình yêu và cô biết có một người cũng
luôn sẵn sàng chờ đợi một tình yêu.
Vì tình yêu chân thật không có giới hạn về không
gian, thời gian, chỉ cần hai trái tim còn đập thì
tình yêu còn tiếp tục được nuôi dưỡng bằng những giấc mơ hạnh phúc. Rồi sẽ có một ngày cô đáp chuyên bay về lại...
Phong biết
có một ngày anh sẽ ra sân bay chờ đợi với một bó hoa
trên tay...
No comments
Post a Comment