TRUYỆN NGÔN TÌNH - YÊU ĐI RỒI KHÓC CHƯƠNG 38
YÊU ĐI RỒI KHÓC
Tác giả : HAMLET TRƯƠNG
uploader : Hoangforever
CHƯƠNG 38:
Tác giả : HAMLET TRƯƠNG
uploader : Hoangforever
CHƯƠNG 38:
Cơn gió mát rượi lùa vào vừa kịp
lúc cuốn đi giọt nước mắt chực trào trên mi nó. Từ ngày xa Quân nó chưa khóc lần nào cả. Bạn đừng nói rằng nó mạnh mẽ vì chính nó cũng
còn đang nghi ngờ vẻ mạnh mẽ của mình. Mấy lần nó thử cố khóc thật to nhưng cuối
cùng những giọt nước mắt cùng chỉ kịp dừng lại nơi khóe mi. Chẳng lẽ tình yêu của
nó dành cho Quân hời hợt đến mức khi biết Quân đang ở bên một người con gái
khác nó cùng không đau lòng.
Nó không biết! Nó chỉ nhớ ngày tiễn Quân ra sân bay nó cùng chẳng khóc. Bao lần nhớ Quân da diết, ôm khư khư tấm hình hai đứa trong lòng nó cũng không khóc. Vì lúc đó nó có lời hứa quay về sau bốn năm du học của Quân làm chỗ dựa lòng tin. Rồi bỗng nhiên mail thưa dần, thưa dần rồi vắng hẳn. Nó vẫn tự nhủ: Quân có lẽ đang quá mệt mỏi vì học hành bận rộn. “Mình phải tin Quân”, nó yêu Quân như thế đó.
Và thật sự nó đã tin tưởng Quân cho đến khi tận mắt nhìn thấy tấm ảnh Quấn tay trong tay với một người con gái khác, dù cho trước đó đã có bao lời cảnh báo “xa mặt cách lòng”, nó đều bỏ ngoài tai tất thảy. Giây phút đó lòng tin của nó bắt đầu rạn lên những vết nứt. Nó đã rất tin Quân, nhưng giờ đây nó còn trông chờ gì ở Quân kia chứ? Một lời biện minh. Không, một lời nhắn thương yêu như thường lệ, thế là đủ. Nó không quan tâm những chuyện khác. Nó tin Quân. Nó yêu Quân, điều đó là quan trọng nhất.
Nhưng rồi cái mail nó chờ vẫn không tới. Hơn ba tháng nay ngày ngày nó check mail trong sự chờ đợi vô vọng. Inbox vắng hoe. Và việc đều đặn leo lên cái tầng bảy này cũng chứng tỏ nó còn kiên trì với tình yêu nó dành cho Quân.
Nó không biết! Nó chỉ nhớ ngày tiễn Quân ra sân bay nó cùng chẳng khóc. Bao lần nhớ Quân da diết, ôm khư khư tấm hình hai đứa trong lòng nó cũng không khóc. Vì lúc đó nó có lời hứa quay về sau bốn năm du học của Quân làm chỗ dựa lòng tin. Rồi bỗng nhiên mail thưa dần, thưa dần rồi vắng hẳn. Nó vẫn tự nhủ: Quân có lẽ đang quá mệt mỏi vì học hành bận rộn. “Mình phải tin Quân”, nó yêu Quân như thế đó.
Và thật sự nó đã tin tưởng Quân cho đến khi tận mắt nhìn thấy tấm ảnh Quấn tay trong tay với một người con gái khác, dù cho trước đó đã có bao lời cảnh báo “xa mặt cách lòng”, nó đều bỏ ngoài tai tất thảy. Giây phút đó lòng tin của nó bắt đầu rạn lên những vết nứt. Nó đã rất tin Quân, nhưng giờ đây nó còn trông chờ gì ở Quân kia chứ? Một lời biện minh. Không, một lời nhắn thương yêu như thường lệ, thế là đủ. Nó không quan tâm những chuyện khác. Nó tin Quân. Nó yêu Quân, điều đó là quan trọng nhất.
Nhưng rồi cái mail nó chờ vẫn không tới. Hơn ba tháng nay ngày ngày nó check mail trong sự chờ đợi vô vọng. Inbox vắng hoe. Và việc đều đặn leo lên cái tầng bảy này cũng chứng tỏ nó còn kiên trì với tình yêu nó dành cho Quân.
Chiều đã về, những tia nắng
vàng yếu ớt chiếu xiên xiên trên hàng mi dài của nó, hàng mi chốc chốc lại khẽ
run run vì những cảm xúc bị kìm nén tận sâu trong lòng, về thôi. Thang máy dừng lại ở tầng năm, có người bước vào. Đó là Nam, một trong số ít người biết rõ mối
quan hệ của nó và Quân. Thật không muốn bị ai bắt gặp ở
đấy. Nhưng Nam dường như cũng đọc được điều đó trong mắt nó nên chỉ mím cười
chào rồi đứng nép sang một bên. Bỗng Nam lên tiếng hỏi:
“Em vẫn hay đến đây à? Anh có
thấy em trên ban công tầng bảy mấy lần."
Một điều không thể phủ nhận.
“Vâng."
“Hân này!"
Tiếng Nam khẽ gọi làm nó giật
mình, nhìn vào mắt Nam, nó linh cảm thấy có điều gì đó không bình thường.
“Em còn yêu Quân lắm phải
không? Quân cũng vậy. Và giờ là lúc anh nghĩ Quân đang cần
em nhất..."
Nó chạy thật nhanh tới chiếc taxi gần nhất. Nó băng qua màn đêm
đang kéo đến nhưng rõ ràng là đâu đó nơi chân trời vẫn đỏ rực lên ánh nắng của một ngày tươi sáng. Nó đang chạy đến với Quân.
Quân đang rất cần nó kề bên.
“Quân bị tai nạn xe ở Úc, gia đình đã đưa về nước chữa trị. Nhưng đôi chân giờ không thể đi lại như trước được nữa. Vì thế Quân không muốn em chờ đợi cậu ấy. Mọi chuyện trong thời gian qua là do Quân sắp xếp để em từ bỏ cậu ấy. Thế nhưng chắc Quân không ngờ là em....”
“Quân bị tai nạn xe ở Úc, gia đình đã đưa về nước chữa trị. Nhưng đôi chân giờ không thể đi lại như trước được nữa. Vì thế Quân không muốn em chờ đợi cậu ấy. Mọi chuyện trong thời gian qua là do Quân sắp xếp để em từ bỏ cậu ấy. Thế nhưng chắc Quân không ngờ là em....”
Đúng vậy, làm sao Quân có thể
ngờ được là trong ba tháng qua nó chưa hề trách
Quân đến một lời. Nó tin tưởng vào tình cảm hai đứa. Và giờ đây tình yêu đó
là động lực đưa nó về lại bên Quân.
Xe dừng trước cổng một bệnh viện, nó bước xuống và chạy băng băng đi tìm số phòng mà Nam cho biết lúc nãy. Giữa những dãy hành lang dài, giữa những khuôn mặt hốc hác, nó chợt đứng sững lại. Một bệnh nhân nam đang cố lê từng bước khó nhọc, đôi tay ghì chặt lấy thanh inox dài chạy dọc tường. Người ấy ngã. Trời ơi! Quân của nó đây mà. Vẫn vầng trán cao và đôi mắt sáng như ngày nào. Nó bỗng òa khóc nức nở. Từ ba tháng nay, đây là lần đầu tiên nó khóc. Nó khóc vì thương cho Quân, vì thương cho mình. Nó khóc vì giận bản thân mình và giận cả Quân nữa. Và cũng là lần đầu tiên nó trách Quân. Tại sao Quân lại làm nó đau khổ trong khi Quân cũng chẳng sung sướng gì!?
Xe dừng trước cổng một bệnh viện, nó bước xuống và chạy băng băng đi tìm số phòng mà Nam cho biết lúc nãy. Giữa những dãy hành lang dài, giữa những khuôn mặt hốc hác, nó chợt đứng sững lại. Một bệnh nhân nam đang cố lê từng bước khó nhọc, đôi tay ghì chặt lấy thanh inox dài chạy dọc tường. Người ấy ngã. Trời ơi! Quân của nó đây mà. Vẫn vầng trán cao và đôi mắt sáng như ngày nào. Nó bỗng òa khóc nức nở. Từ ba tháng nay, đây là lần đầu tiên nó khóc. Nó khóc vì thương cho Quân, vì thương cho mình. Nó khóc vì giận bản thân mình và giận cả Quân nữa. Và cũng là lần đầu tiên nó trách Quân. Tại sao Quân lại làm nó đau khổ trong khi Quân cũng chẳng sung sướng gì!?
Trong ánh mắt nhòe nước, nó thấy
Quân đang ngồi bệt dưới nền nhà đầy vẻ bất lực. Thế rồi... nó hiểu ra điều gì đó. Chùi vội đôi mắt sũng nước, nó không được để Quân thấy nó khóc, vì Quân đang cần nó tiếp thêm sức mạnh.
“Quân ơi! Anh hãy cố lên. Hãy
bước về phía em, chỉ cần bước một bước, một bước
thôi, những bước còn lại sẽ là của em.”
Hôm nay là kỷ niệm hai năm
ngày nó và Quân quen nhau. Hai năm trước tại nơi tầng bảy này nó đã
gặp một người và giờ nó đang chờ một người, câu chuyện bắt đầu tại nơi này thì
nó muốn mỗi trang mới của câu chuyện cũng sẽ mở đầu ngay
chính tại đây. Nó sẽ chờ cho tới khi nào người đó đến để viết trang tiếp theo
tươi đẹp cho một chuyện tình. Dù có phải chờ bao lâu, nó vẫn tin người đó sẽ đến. Nó tin Quân.
Có tiếng bước chân chậm chạp xa xa vọng lại. Nó không quay đầu nhìn, chỉ khẽ mỉm cười. Nó
yêu Quân và nó biết Quân cũng như thế...
No comments
Post a Comment