TRUYỆN NGÔN TÌNH - MẸ ĐỘC THÂN TUỔI 18 CHƯƠNG 07
MẸ ĐỘC THÂN TUỔI 18
Tác giả : Cơ Thủy Linh
Thể Loại: Ngôn tình, HE
CHƯƠNG 07:
Nước
mắt lăn dài trên khuôn mặt Tiểu Ngưng, cô chậm rãi giơ tay lên lau nhẹ những giọt
nước mắt trên mặt mẹ. “Mẹ, đứa bé không phải sự sỉ nhục của con, mà nó chính là
cục cưng của con. Mặc kệ trong tương lai con có gặp khó khăn gì, con cũng sẽ
không bao giờ hối hận vì đã giữ lại nó. Nếu như con phá bỏ đứa con này thì đó mới
chính là điều mà con phải hối hận cả đời!”.
Bà
Lục giật mình nhìn đứa con gái yêu quý, thật lâu sau mới run rẩy nói: “Tiểu
Ngưng, nói cho mẹ hay, có phải con đã yêu người đàn ông đó?”
Kì
thật bà hoàn toàn có thể khẳng định rằng con gái mình đã yêu người đàn ông đó,
bởi lẽ chỉ có một người đàn bà vô cùng yêu một người đàn ông mới có thể cam tâm
tình nguyện vì hắn sinh con.
Tiểu
Ngưng lại khẽ cắn môi, lệ rơi lã chã. Cô không biết nên dùng phương thức gì để
đáp trả lại câu hỏi của mẹ đây?
“Tiểu
Ngưng, con đã muốn sinh đứa bé này, con lại yêu người đàn ông kia đến thế, con
phải nói cho nó biết con đang mang thai, như thế nó không thể nào không lấy con
được!” Bà Lục nhanh chóng bàn tính, nếu như con gái có thể lấy được người đàn
ông đó thì mới là đôi bên vẹn toàn. Nếu như con gái bà có con, thì từ nay về
sau đi nơi nào tìm được một người chồng tốt? Cho dù là kết hôn được, cũng sẽ
không thể nào có được hạnh phúc, bà lo sợ con gái cũng sẽ rơi vào tình trạng
như mình.
Nghe
thấy lời mẹ nói, cô lâm vào trầm tư. Đây là điều mà cô không hề nghĩ đến. Đi
nói cho hắn biết? Hắn sẽ lấy cô sao? Lời nói của mẹ cứ xoay lòng vòng quanh đầu
cô suốt không thôi.
Hôm
nay Tiểu Ngưng có một ngày làm việc chẳng ra sao cả. Đầu óc cứ đần độn, mệt mỏi,
cô đã đánh vỡ không biết bao nhiêu cái chén đĩa, cũng như nhận được những lời
trách mắng của quản lý, cuối cùng tiền lương ba giờ làm việc cũng không cánh mà
bay.
Tắm
rửa qua loa, Tiểu Ngưng tựa người vào đầu giường, trong đầu miên man nghĩ về
khoảng thời gian cô ở cùng Đường Hạo, khi ấy cô đã chăm sóc hắn từng ly từng tý
ra sao… Cô vẫn còn nhớ rõ mình rất ngốc, chỉ vì muốn hắn chịu ra ngoài phơi nắng
mà bị hắn hành hạ thảm thương…
.....
“Cô
nói cái gì? Tôi phải ra ngoài phơi nắng?” Đường Hạo - 22 tuổi, đầy kiêu ngạo hướng
về nơi phát ra giọng nhỏ nhẹ vừa rồi, thấp giọng nghi vấn.
Môi
của hắn mỏng, chậm rãi đóng chặt lại càng làm lộ ra vẻ tuấn mỹ kết hợp cùng với
sống mũi thẳng tắp, tuy hắn có đôi mắt đen vô hồn nhưng cũng vì thế mà lại tăng
thêm vài phần nghiêm túc cùng âm lãnh. Thanh âm của hắn rất êm tai, có từ tính,
cơ thể hắn rắn chắc biểu lộ vài phần tà khí. Có thể nói Đường Hạo – là người có
vẻ bề ngoài của thiên sứ, nhưng lại có linh hồn của quỷ satan. Nhưng không hiểu
tại sao cái vẻ ngoài đẹp đẽ ấy cùng với sự tà ác lại dung hợp với nhau tuyệt vời
đến lạ thường. Mỗi lần cùng với hắn đối mặt, Tiểu Ngưng không nỡ dời tầm mắt đi
chỗ khác, những yêu cầu trước đây hắn đưa ra cô cũng ngoan ngoãn thuận theo.
Nhưng lần này cô vô cùng kiên quyết, nhất định phải kiên trì đến cùng, bởi lẽ một
người cứ ở trong phòng mãi thì làm sao có thể sống khỏe mạnh được?
“Em
nói là ánh nắng mặt trời bên ngoài rất tốt cho sức khỏe, em đỡ thiếu gia ra
ngoài tắm nắng được không?” Tiểu Ngưng lại lớn tiếng lặp lại lời nói thêm lần nữa,
cũng tự nói với bản thân mình trong lòng là không cần sợ hãi.
“Ha
ha” Đường Hạo đột nhiên lên tiếng cười lạnh, tiếng cười giữa không gian yên lặng
có chút dị thường đáng sợ. “Tôi sẽ không đi ra ngoài, mời cô nhớ kĩ cho”
“Sao
thiếu gia lại ngang bướng như thế? Chỉ có tiếp xúc với ánh mặt trời mới có thể
khỏe mạnh!” Cảm giác sợ hãi lại dâng lên nhưng Tiểu Ngưng vẫn ra sức tiếp tục
khuyên bảo vị thiếu gia lạnh lùng này.
“Ha
ha, cô thấy tôi đáng thương sao?” Hắn lại tiếp tục cười lạnh, nhưng trên mặt tức
giận đã hiện ra vô cùng rõ ràng.
“Không,
em nghĩ là người bình thường thì hẳn là ai cũng phải tiếp xúc với ánh mặt trời,
đi ra bên ngoài một chút thôi, thiếu gia”.
“Người
bình thường?” Hắn châm chọc lặp lại câu nói của cô, nhưng vài giây sau, hắn lại
tức giận bất bình hô: “Tôi so với bất luận kẻ nào cũng rõ hơn rằng mình chỉ là
một kẻ tàn phế, thứ người mù không cần nhất chính là ánh mắt trời!”
Hắn
dùng sức đem Tiểu Ngưng trong nháy mắt ngã xuống giường lớn. “Thiếu gia…”
Đường
Hạo đè thấp cô xuống, ở bên tai cô thì thầm: “Phạm vi hoạt động của tôi chính
là cái giường này, còn cô, cô chính là đồ chơi của tôi ở đây, cô đừng nghĩ sẽ
thay đổi được tôi, đồ chơi thì không có tư cách này, hiểu chưa? “
Tiểu
Ngưng bị đặt tại trên giường, khuôn mặt bị ép chặt đến không thể thở nổi. “A,
thả em ra…” Cô mơ hồ không rõ,liều mạng hô, giãy giụa cật lực nhưng có vẻ như sức
lực của cô so với hắn chẳng tạo nên ảnh hưởng gì.
“Thiếu
gia, bên ngoài có rất nhiều chỗ tốt, tại sao cứ phải cự tuyệt ánh mặt trời?” Mặc
dù biết là thiếu gia rất tức giận, rất bài xích việc ra khỏi phòng, nhưng cô
không thể không khuyên nhủ, cho dù thế nào cô vẫn không bỏ quên nhiệm vụ của
mình.
No comments
Post a Comment