TRUYỆN NGÔN TÌNH - MẸ ĐỘC THÂN TUỔI 18 CHƯƠNG 06
MẸ ĐỘC THÂN TUỔI 18
Tác giả : Cơ Thủy Linh
Thể Loại: Ngôn tình, HE
CHƯƠNG 06:
Sáng sớm rời giường, Tiểu Ngưng cảm thấy
đầu có chút choáng váng nhưng bây giờ cô không có quyền ốm, chỉ có thể nghỉ
ngơi vài phút rồi lại bắt đầu rửa mặt, mặc quần áo.
“Tiểu Ngưng lại đây ăn sáng nào, ăn nhiều
nhiều một chút nhé!”. Sau khi ly hôn, trên mặt bà Lục dường như xuất hiện nhiều
nụ cười hơn, da thịt so với trước kia cũng hồng hào hơn một chút. Trước kia bà
mỗi ngày đều lo lắng ông chồng bài bạc hễ cứ uống rượu say là lại đánh đập bà.
Bởi vì từng trải qua một lần hôn nhân rồi
nên lần thứ hai này bà không nghĩ đến việc ly hôn nữa, lúc nào cũng an ủi mình
phải biết nhẫn nại. Thế nhưng thật không ngờ chỉ vì như thế mà con gái bà bị
bán đi.
Con gái bà cả đời đều bị hủy diệt bởi người
mẹ này rồi.
“Mẹ, sao mẹ làm nhiều đồ ăn ngon như vậy,
sáng sớm mẹ không cần vất vả như thế đâu, tối hôm qua còn gì ăn nốt cũng được
mà!” Tiểu Ngưng cầm lấy miếng bánh, đau lòng nói.
“Tối hôm qua không còn gì cả, với lại
như thế này có gì mà vất vả” Bà Lục mỉm cười nói. “Đúng rồi, mẹ lấy một ít đồ
thủ công về nhà làm, nhiều ít cũng có thể tăng thêm thu nhập, từ nay về sau con
không cần phải tăng ca về trễ như vậy đâu, biết chưa? “
Tiểu Ngưng mỗi ngày phải làm việc từ 9h
sáng cho đến tận 10h tối khiến cho người làm mẹ như bà cảm thấy rất đau lòng.
Tiểu Ngưng buông chiếc thìa trong tay,
kéo tay mẹ qua: “Mẹ, thân thể mẹ không tốt, đừng cố sức quá, mẹ cứ an tâm nghỉ
ngơi đi “
“Thân thể mẹ mẹ biết mà, không có chuyện
gì đâu, mẹ ở nhà cả ngày không làm gì thì rất nhàm chán!” Bà Lục vỗ vỗ cánh tay
đứa con gái, trấn an con gái không cần quá lo lắng.
“Mẹ, mẹ không được làm quá sức đâu nhé,
cẩn thận đừng để bị mệt quá” Tiểu Ngưng vẫn không yên lòng, dặn dò thêm.
“Ừ, con yên tâm.” Bà Lục gật đầu cam
đoan sau đó thúc giục: “Con ăn nhanh lên không đi làm muộn đấy “
“Vâng” Tiểu Ngưng lại mỉm cười, nuốt một
ngụm cháo.
Đột nhiên có một cảm giác chán ghét theo
dạ dày luồn lên. Muốn nôn!
Tiểu Ngưng lảo đảo im lặng chảy thẳng đến
bồn rửa mặt, dùng sức nôn hết những gì vừa mới ăn ra…
Đi theo phía sau cô, bà Lục sắc mắt đại
biến, cau mày nhìn con gái.
Thẳng đến khi trong dạ dày cái gì cũng
đã phun ra hết, Tiểu Ngưng rửa lại khuôn mặt, thở hổn hển đứng lên, quay đầu về
phía sau.
Chứng kiến thần sắc lo lắng của mẹ, Tiểu
Ngưng lại miễn cưỡng cười. “Mẹ, con không sao. Chắc tại nhà ăn nấu nướng không
tốt, mẹ không cần lo lắng đâu!”
Bà Lục nắm lấy bả vai của con gái, nhìn
cô chằm chằm: “Tiểu Ngưng nói cho mẹ biết, kì sinh lý của con có đúng ngày hay
không? “
Kì sinh lý? Tiểu Ngưng mở thật to đôi mắt,
giật mình nửa phút sau đó mới đáp: “Mẹ, kì sinh lý của con một tháng rồi chưa tới
“
Bà Lục cảm thấy vô cùng khiếp sợ, mãi về
sau mới phục hồi tình thần, khẽ cầm lấy tay của Tiểu Ngưng. “Cùng mẹ đi đến bệnh
viện phá đi! Hiện tại mới có một tháng nên không có gì phiền toái đâu”
“Không, con không muốn!” Tiểu Ngưng vội
buông tay mẹ ra, lui về phía sau một bước, kiên quyết nói: “Mẹ, con muốn sinh đứa
con này, con muốn giữ lại nó”
“Tiểu Ngưng, con điên rồi sao?” Bà Lục
loạng choạng thân mình, nhẹ nhàng nói nhưng mắt đã ẩn chứa lệ: “Con không thể
giữ đứa bé này được, con mới có 17 tuổi, con còn có tương lai, nếu con sinh đứa
bé này ra thì cuộc đời con coi như xong rồi, con có biết không? Tiểu Ngưng à, đứa
bé này là điều sỉ nhục của đời con, con tuyệt đối không thể giữ lại”.
No comments
Post a Comment