TRUYỆN NGÔN TÌNH - MẸ ĐỘC THÂN TUỔI 18 CHƯƠNG 08

MẸ ĐỘC THÂN TUỔI 18

Tác giả : Cơ Thủy Linh
Thể Loại: Ngôn tình, HE

CHƯƠNG 08:





Đường Hạo lại càng tăng thêm lực đạo trên má và vai của cô, mặt hắn càng thêm âm trầm: “Câm miệng, cô không có quyền làm loạn ở đây, việc của tôi không khiến cô phải quản, cô chỉ có thân phận là làm theo những gì tôi sai bảo, cô đã nhớ rõ chưa?”

Đôi vai đau đớn làm cho Tiểu Ngưng chỉ có thể phát ra những tiếng kêu nhỏ bé đầy thống khổ. Trên gương mặt bị bàn tay thô bạo chạm vào đỏ lên một mảnh. Những giọt nước mắt to như hạt đậu từ đôi mắt buồn bã lăn xuống trên chiếc giường đơn.

Cuối cùng mãi đến khi không nghe thấy tiếng nói của cô nữa, Đường Hạo mới chậm rãi nâng tay lên, buông cô ra. Xoay người ngồi dậy, hắn từ trong túi áo móc ra một điếu thuốc. Những ngón tay thon dài bật tách chiếc bật lửa lên, châm điếu thuốc rồi xoay tròn chiếc bật lửa. Những hành động bình thường ấy nhưng không hiểu sao do hắn làm lại đẹp mắt, thành thạo đến mê hoặc. Thế nhưng điếu thuốc nhen nhóm lửa ấy chỉ được nhấp vào miệng một cái rồi bị bỏ sang một bên. Giọng nói của hắn lại vang lên trong căn phòng. “Lăn đi chỗ khác, hiện tại bổn thiếu gia không có hứng thú với cô”.

Tiểu Ngưng chậm rãi đứng lên, quật cường ở trước mặt hắn khiêu khích nói: “Thiếu gia, từ trước đến nay, em vẫn luôn nghĩ thiếu gia là người rất kiên cường, mặc dù sinh hoạt có chút bất tiện nhưng vẫn chọn ở lầu hai. Thế nhưng hiện tại thì em nghĩ mình sai rồi, căn bản anh chỉ là một con người hèn nhát mà thôi. Anh không dám xuống dưới lầu bởi vì anh không có cách nào tiếp nhận được việc bản thân mình là người mù. Thật ra không phải như anh tự nói rằng so với bất kì ai, anh biết rõ mình là người tàn phế “

“Chết tiệt! Ngu ngốc, cô câm miệng lại cho tôi!” Đường Hạo cuồng nộ hô to một tiếng, vươn tay dùng sức tóm lấy thân thể Tiểu Ngưng.

Lần này Tiểu Ngưng đã có linh tính, khi bàn tay hắn định tiếp cận cô, cô đã nhanh chóng tránh về phía sau, khiến cho bàn tay hắn chỉ tóm được không khí, mất đà dẫn đến việc bị té bổ nhào.

“Anh không dám ra khỏi cửa, không phải anh không cần mặt trời mà là anh không cách nào tiếp nhận việc con mắt của chính mình đã bị mù!” Tiểu Ngưng lại không tiếc lời chọc giận hắn, miệng không ngừng nói.

“Câm miệng! Cô câm miệng cho tôi!” Bắt không được cô mà chỉ quờ quạng vào không trung khiến hắn vô cùng tức giận, lung tung giơ nắm đấm cảnh cáo.
“Hóa ra anh chỉ có thể khi dễ em, khi dễ một cô gái yếu ớt nhưng cửa thì lại không dám bước ra, anh đúng là người nhát gan còn gì” Lời nói của Tiểu Ngưng vô cùng lưu loát nhưng kỳ thật toàn thân cô đã phát run tự bao giờ.

 Thông qua mấy ngày tiếp xúc cùng hắn, cô phát hiện rằng cầu khẩn hắn, nói lời ngọt ngào khuyên bảo hắn đi ra phơi nắng đều vô dụng. Chỉ có thể thử dựa vào việc chọc giận hắn, tuy nhiên như vậy đúng là có chút nguy hiểm.

Đang nổi giận nhưng hắn đột nhiên cười ra tiếng, hai tay ôm ngực nói: “Cô nói tôi là người nhát gan vậy cô chính là người dũng cảm?”

Nụ cười của hắn tràn ngập sự tà ác làm cho Tiểu Ngưng không ngừng cảm thấy lưng rét run lên từng chập, thế nhưng cô vẫn mạnh miệng: “Ít nhất so với anh thì dũng cảm hơn nhiều!”

Đường Hạo hít một hơi thuốc lá rồi nhẹ nhàng nhả ra một đạo sương mù, từ từ chậm rãi đứng lên nói: “Tốt, vậy thì chúng ta cùng cá cược một trò chơi nhỏ, nếu như cô vuợt qua được khảo nghiệm của tôi thì tôi sẽ đi ~ phơi nắng!”

 “Tốt, anh cứ nói đi, vô luận là cái khảo nghiệm nào em cũng không sợ!” Tiểu Ngưng rốt cục lộ ra nụ cười, cô nhất định sẽ bắt lấy cơ hội này!

Vô luận hắn đưa ra yêu cầu hà khắc đến cỡ nào cô cũng sẽ nghênh đón đến cùng. Sự tình xấu nhất cô cũng đã gặp phải, cô còn có cái gì không thông suốt chứ.

“Nếu như cô không vượt qua được khảo nghiệm của tôi, thì từ nay về sau cô nên vĩnh viễn ngậm miệng lại” Đường Hạo trào phúng nói, sự tà ác trên mặt vẫn không ít đi dù là nửa phần.


Gò má Tiểu Ngưng lập tức hồng thành một mảnh, cách nói chuyện tà ác của hắn khiến cô cảm thấy rất tức giận. “Anh nói yêu cầu ra đi!”

“Bây giờ cô hãy bịt kín hai mắt mình lại rồi làm cho tôi một món thịt bò, tôi đang muốn ăn. Nếu như cô làm ra mà hương vị còn có thể chấp nhận được, tôi sẽ nói tiếp yêu cầu thứ hai!” Đường Hạo đắc ý nói, hắn nghĩ cô hẳn là sẽ không hoàn thành nổi nhiệm vụ đầu tiên này.

“Thiếu gia, nói tóm lại là anh có tổng cộng bao nhiêu khảo nghiệm vậy?” Nếu như cô hoàn thành rồi, hắn lại cứ liên tiếp đưa ra n mũ m yêu cầu thì phải làm như thế nào đây.

“Ba khảo nghiệm!” Đường Hạo duỗi ra ba ngón tay khẳng định nói.

“Được, bây giờ em sẽ đi làm ngay đây, nhưng em muốn quản gia cũng ăn, nếu không thì em làm ngon, anh cứ nói là không ăn được thì sao? Như vậy rất không công bằng!” Tiểu Ngưng nhanh chóng tính toán đưa ra điều kiện, nhíu mày hỏi.

“Có thể! Hiện tại để quản gia bịt kín đôi mắt của cô lại đi!” Đường Hạo nhấn chuông gọi quản gia.

*****************************************
“Ai cũng không được phép giúp cô ta, cho đến khi cô ta làm xong mới được bỏ dải bịt mắt ra.” Đường Hạo dùng ngón tay xác định ánh mắt của cô đã được buộc kín thật rồi mới nói to cho mọi người đang có mặt trong phòng biết.

Hai mắt đã bị bịt kín, Tiểu Ngưng chỉ có thể theo phương hướng phát ra giọng nói của hắn mà đáp lại: “Yên tâm em sẽ không dối trá!”

Tuy hai mắt đã bị một mảnh đen kịt buộc lại khiến cảm giác mất đi sự nhạy bén, cô vẫn tỏ ra rất bình thường, sờ sờ lên’vách tường’ để tìm được tay nắm cửa.” Hử, cái này không phải vách tường, vách tường ở nơi nào?” Cô tiếp tục đi về phía trước, vừa sờ vừa vặn, sờ lên “vách tường” cứng rắn.

“Nói nhảm, đương nhiên không phải tường, cô đúng ngu ngốc không thể tả được!” Đường Hạo vuốt ve cánh tay đang đặt trên ngực hắn, lạnh lùng mở lời.

Tiểu Ngưng biết mình đã nhầm lẫn, lúng túng thu nhanh tay lại, đỏ mặt bối rối xoay người: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi!” Sau đó vội vàng bước đi.

Mặt đỏ tâm loạn, cô chỉ là liều mạng hướng về phía trước mà chạy tới, căn bản quên mất phải cẩn thận. Chỉ thấy trán của cô đâm vào cánh cửa đang khép hờ, đau điếng cả người.

‘Rầm’ một tiếng, Tiểu Ngưng bị ngã ngồi trên sàn nhà.

 “Làm sao vậy, chuyện gì xảy ra vậy? Có làm sao không!” Đường Hạo bỗng thấy xung quanh vang lên những tiếng gấp gáp hỏi han. Tiểu Ngưng lại đụng vào cạnh cửa rồi! Tào quản gia ngồi xuống, ôm lấy đầu của cô xem xét “Không có chuyện gì! Không sao đâu”.

“Thật nực cười, đến đi ra ngoài còn chẳng đi được, thì làm sao mà làm món thịt bò được chứ?” Đường Hạo trào phúng nói.

“Đụng có một chút thôi mà, không sao hết!” Kỳ thật cái trán giống như bị đụng nứt ra rồi ý chứ, đầu đau ơi là đau, Tiểu Ngưng thầm kêu rên trong bụng. Nhưng cho dù đau nhức đến đâu đi nữa, cô quyết không bỏ cuộc, cô nhất định phải làm bằng được. Hai tay dán tại sàn nhà chống đỡ thân thể đứng dậy, lại đi tiếp, cuối cùng cũng sờ được cánh cửa rồi. Tiểu Ngưng mỉm cười tự cổ vũ mình. “Tào quản gia, tin tưởng tôi, tôi nhất định sẽ làm được!”

“Lời nói cũng chỉ là lời nói, ngu ngốc, tôi cảnh cáo cô nên cẩn thận một chút đi, đừng có mà từ cầu thang đi thì không đi mà lại thành lăn xuống đấy” Đường Hạo thấp giọng nói, bộ dạng vui vẻ như đang chờ một vở kịch.

“Anh yên tâm, em nhất định sẽ không làm anh thất vọng đâu!” Tiểu Ngưng đáp trả lại ngay lập tức, sau đó mò mẫm tiến về phía cầu thang.

No comments

Powered by Blogger.