TRUYỆN NGÔN TÌNH - LÃNG TỬ GIÓ CHƯƠNG 62

LÃNG TỬ GIÓ



















Tác giả : Hồng Sakura
Thể loại : tiểu thuyết

CHƯƠNG 62


Phải đến khi tôi cố dùng ánh mắt để năn nỉ Di, anh mới chịu trở về xe của mình và để Linh ngồi sau. Suốt quãng đường chạy song song, chỉ có tôi và Tú trò chuyện linh tinh, còn 2 người họ tuyệt nhiên câm nín như 2 con hến. 

Chúng tôi chạy lòng vòng phố biển gần 1 tiếng thì tắp vào 1 quán hải sản nướng tấp nập du khách. Người người cụng ly nói cười rôm rả, “chúc  mừng năm mới” và “phát lộc phát tài”. Chỉ có bàn 4 người chúng tôi mang 1 bầu ko khí như trong nghị sự bàn tròn quốc gia. 

“Chị Chi là chị của Linh hả?” 

 Tú bỏ 1 hạt đậu phộng vào miệng, cất tiếng hỏi. 

“Ko, mẹ chị là bạn của mẹ Linh” 

“À há. Vậy lão Di lưu manh này là quen sao với chị? Hay là quen sao với Linh?” 

 Cậu chàng lại hỏi tiếp, cứ hỏi kiểu này thì lại có chuyện nữa. 

“Di lưu manh à?” 

 Tôi cố tình tránh câu trả lời 

 “Biệt danh hả em?” 

“Xời. Chị ko biết à? Vào Sài Gòn chắc giấu thân phận lưu manh của mình rồi hen?” 

 Vừa nói, Tú vừa cười nhìn Di, hơi rụt vai như sợ bị đánh. Nhưng Di vẫn lầm lì ngồi xoay chén trên bàn, ko mảy may phản ứng gì. Còn Linh thì cứ chống cằm bằng 1 tay, ngồi nhìn Di suốt. 

“Lạ nha, hôm nay ko mắng mỏ gì em hử?” 

 Tú hơi nghiêng đầu vẻ ngạc nhiên, rồi có lẽ cậu nhận ra thái độ khác lạ của ông anh, bèn thôi đùa, giải thích với tôi 1 cách đàng hoàng. 

“Ở nhà mẹ em với mấy bác hàng xóm gọi ổng vậy đó chị. Tại hồi bé ổng hay phá phách làng xóm ấy mà…”

 “Sao anh buồn vậy?” 

 Linh chen ngang lời Tú, nhìn Di, vẻ lo lắng 

 “Hay anh giận gì em?” 

“Ko có gì”  

 Di đáp ngắn gọn, và rót bia ra ly, cầm lên uống 1 hơi.

 Phục vụ cũng vừa mang ra 1 đĩa mực tươi nướng và sò điệp nướng mỡ hành thơm  nức mũi. Tuy nhiên có vẻ 2 người họ – Linh và Di, ko ai muốn động đến. Tôi cũng chẳng hơn gì. Bầu ko khí ảm đạm cuối cùng cũng được giải tỏa 1 chút khi bọn tôi bắt đầu cầm đũa để thưởng thức mấy món đã được dọn ra. Có men bia vào thì ai cũng thấy dễ chịu, cởi mở hơn ít nhiều. 

Sau hơn 20 phút làm mặt hình sự, Di cũng chịu mở miệng giới thiệu món mực 1 nắng đặc sản và cách chế biến & ăn sao cho thật đúng điệu. Tú có vẻ thích Linh nên hay hỏi em nhiều điều, về tuổi tác, học hành, nhà cửa… Linh trả lời theo kiểu hỏi gì đáp nấy, ăn uống cũng tiểu thư, nhấp môi cho có vị.
Hơn ai hết, tôi là người mong cho buổi đi chơi này sớm kết thúc nhanh nhất có thể.
 
Đáp lại mong mỏi của tôi, Di cũng nhanh chóng đòi về sau khi 4 đứa đã xơi sạch 2 dĩa sò điệp nướng, gần nửa ký mực tươi và vài chai bia. Toàn bộ tiền ăn uống đều do Di trả, dù tôi đã cố giành bill thanh toán. 

“Muốn trả thì vào Vinpearl mà trả” 

 Di cười theo kiểu quen thuộc của mình, vừa trêu chọc vừa khinh khỉnh.

“Mai đi Vinpearl hả anh?” 

 Tú chen vào bằng vẻ háo hức. Linh chỉ lặng thinh đứng sau tôi, ánh mắt ko hướng đến 1 nơi nào cụ thể. 

… 

Trên đường về, Tú kể tôi nghe vài chuyện về Di. Cũng ko có gì đặc biệt lắm ngoài chuyện ba Di mất sau 1 chuyến đi biển dài, khi hắn chỉ được hơn 10 tuổi. Di là con út trong gia đình 4 anh chị em, ai cũng đã yên bề gia thất hết cả. Mẹ Di hiện sống với người anh thứ 2. 

“Anh Di có nhiều em theo lắm nhé!”

“Vậy hả?”

 “Bà chị tui cũng mê ổng haha”

“Vậy hả?”

“Chắc tại ổng giỏi. Cả xóm mỗi ổng đậu Đại học lớn, lại còn được nhận vào làm ở công ty phần mềm nào đấy, lương cao lắm… ”

“Vậy hả?” 

“Sao bà chị “vậy hả” hoài vậy? Trước giờ ko biết à?” 

“Ừ” 

 Tôi đáp, nhìn lên chiếc xe Di đang chở Linh phía trước. Hình như họ vẫn chẳng nói năng gì với nhau.

“Linh ấy…hình như cũng thích lão Di phải ko?” 

Giọng Tú hơi rụt rè, ngài ngại. Tôi lại “Ừ” nữa. Lẽ ra tôi phải trò chuyện nhiều hơn để đáp lại sự cởi mở thân thiện của Tú, nhưng lúc này tâm trí tôi hơi lộn xộn, sợ nói điều gì ko nên thì cũng phiền. 

Hai chị em về đến phòng cũng gần 11 giờ đêm. Cả người tôi rã rời và mắt thì díp hẳn lại rồi, trong khi Linh vẫn ko có vẻ gì là mệt mỏi hay muốn ngủ, nhưng cũng ko còn hứng khởi như lúc vừa đến nữa. 

“Em buồn à?” 

 Tôi hỏi khi đang nằm sấp như xác chết trên giường.

“Chị mệt thì cứ ngủ đi, kệ em” 

 Linh nói hơi lạnh nhạt, xỏ đôi dép của khách sạn đi vào phòng tắm và sập cửa lại. Mặc dù có hơi bất ngờ và lo lắng với thái độ của Linh, tôi vẫn khò khò luôn sau đó vài phút vì cơn buồn ngủ khó mà cưỡng lại được. 

Don’t lose your way 
With each passing day
You’ve e so far
Don’t throw it away
Live believing
Dreams are for weaving
Wonders are waiting to start
Live your story
Faith, hope & glory
Hold to the truth in your heart
If we hold on together
I know our dreams will never die 

4h30 sáng. 

Giọng Diana Ross vang dịu dàng trong màn đêm và cái gối dưới đầu nằm  run bần bật, làm tôi nhận ra có ai đó đang gọi mình chứ ko phải tiếng nhạc đến từ trong giấc mơ. Vừa nhìn thấy tên Di, tôi đã giật thót ngó ngay sang giường Linh như 1 phản xạ. Em nằm nghiêng đối mặt với tôi, ôm gối ngủ khá say… 

“Alo?” 

 Tôi kéo chăn trùm qua đầu để giảm âm lượng giọng nói vốn cũng chẳng lớn hơn tiếng máy lạnh đang rào rào trong phòng. 

“Xuống đi. Đang đứng ở cổng khách sạn đây” 

“Gì hả??” 

 Tiếng tôi hỏi khá to, nếu ko có cái chăn chắc đã đánh thức Linh rồi. 

“Cho em 5 phút. Nhớ khoác áo. Buổi sáng trời hơi lạnh…” 

Tít…tít… 

Hắn đã ngắt máy. Tôi chui đầu ra ngoài và thở những quãng rất dài. Linh vẫn ngủ thật yên bình, trông em sáng và thánh thiện như 1 thiên thần. Nhẹ nhàng đặt chân xúông khỏi giường, tôi đến gỡ chiếc tai nghe ra và tắt trình music player trong điện thoại của em, rồi giảm tốc độ quạt của máy điều hoà cho bớt ồn cũng như bớt lạnh.

 Đánh răng rửa mặt xong, chải đầu vội vài cái và khoác thêm chiếc áo theo lời Di, tôi rón rén rời khỏi phòng. Bầu trời vẫn tối nhưng phía chân trời xa xa, đã  có chút ánh bình minh lấp ló. Di đứng tựa vào xe, chiếc xe thể thao của Tú đi hồi tối qua. 

“Sao bảo người ta khoác áo mà anh thì ko?” 

“Với nàng thì lạnh chứ thấm gì với anh…” 

“Có chuyện gì mà đến giờ này?” 

“Ko đến sớm lúc cô em kia ngủ thì có nói chuyện được với nhau ko? Hay là như hôm qua?” 

“………..” 

“Thôi, lên xe đi” 

Trời đúng là lạnh thật. Gió từ phía biển và sương đêm kết hợp khiến môi tôi khô quắt lại. Cái lạnh ở xứ biển buổi sớm nó khác với cái lạnh ở vùng cao, ko ẩm ướt thấm vào da và cũng chẳng làm cóng đôi tay bạn, nhưng lại đủ khiến bạn muốn ôm chặt ai đó ngay lập tức. 

“Lạnh thì ôm đi” 

 Di nói giọng tinh ranh.  Tôi bật cười vì câu hắn nói vừa đúng lúc tôi nghĩ đến. 

“Cười gì, ko ôm thì đừng có hối đấy?” 

“Sao phải hối?” 

Để trả lời cho câu hỏi của tôi, Di phóng ga vọt băng băng trên đường vắng làm tôi hoảng hồn chụp lấy eo hắn và níu chặt. Hừm, cái gã…lưu manh này.

>”<
   

No comments

Powered by Blogger.