TRUYỆN NGÔN TÌNH - LÃNG TỬ GIÓ CHƯƠNG 63
LÃNG TỬ GIÓ
Tác giả : Hồng Sakura
Thể loại : tiểu thuyết
CHƯƠNG 63
Tác giả : Hồng Sakura
Thể loại : tiểu thuyết
CHƯƠNG 63
Sau khi làm tay đua khoảng vài cây số,
Di gửi xe và đưa tôi ra bờ biển ngay sát đường Trần Phú. Ko có bãi tắm nhưng
vẫn có nhiều ngừơi tụ tập, hẹn hò. Dân địa phương cũng xuống tắm biển sớm,
giống như người Sài Gòn vẫn thường đi tập thể dục mỗi sáng.
Lúc này, mặt trời đã ngoi lên hẳn khỏi
đường chân trời ở hướng đông, ban thứ ánh sáng ấm áp làm hồng hào đôi gò má của
những cô thiếu nữ – đang dựa vai người yêu cùng ngắm bình minh, tận hưởng giây
phút lãng mạn ngọt ngào. Dĩ nhiên là trừ tôi ra.
Chúng tôi ngồi cạnh nhau nhưng ko giống
như mọi cặp tình nhân nào khác. Trên đôi dép của mình, tôi ngồi xếp
bằng, tay cho vào túi áo khoác. Còn Di thì quăng giày sang 1 bên, ngồi co
1 gối như mấy gã nhậu >__>.
“Nói với Linh đi”
Di vào đề ko rào
đón, giọng dứt khoát như 1 mệnh lệnh.
“Nói gì bây giờ?”
“Em biết mà. Em là chuyên gia chứ đâu
phải anh…”
“Nhưng…em chẳng biết phải nói sao nữa”
Di nhặt 1 hòn đá, thảy nó lên xuống
trong bàn tay mình, rồi ném mạnh ra xa.
“Em ko nói được, thì anh sẽ nói”
“Ko…đừng…Anh ko nghĩ đến cảm giác của
Linh sao?”
“Vậy em ko nghĩ đến cảm giác của anh?
Hay là cảm giác của em?”
“….Em sợ làm Linh tổn th…”
“Em có thấy
chúng ta…gần như là yêu…nhưng chưa hẳn là yêu ko?”
Di ngắt lời tôi.
“Ừm…”
“Vì những thứ trói buộc em. Chàng người
yêu cũ của em, Linh…và anh luôn cảm thấy có cái gì đó ngăn em sống với cảm xúc
của mình”
Nói rồi Di thình lình quay lại, 2
bàn tay ôm lấy mặt tôi, nhìn chằm chằm vào … cặp mắt kính của tôi, rồi kéo nó
ra, bỏ xuống nền cát.
“Sao anh tháo kính của e…”
Mắt tôi
đuổi theo chiếc kính, hơi xoay người chồm qua định lấy lại thì…Di đưa tay nắm
lấy lưng tôi kéo vào mình, tiếp tục chơi trò thôi miên bằng ánh mắt, trước khi
đặt một nụ hôn lên môi tôi…………
Có lẽ đây là lần đầu tiên tôi cảm giác
được 1 nụ hôn ngọt ngào là như thế nào. Nó khiến mọi tế bào trong cơ thể bạn
như nhảy điệu Samba, còn ko gian xung quanh thì lại như tan biến hẳn đi.
Những nụ hôn với Khoa trước đây, thường
là khi tạm biệt, khi ăn mừng sinh nhật, khi bị bạn bè yêu cầu trong buổi tiệc…
tất cả dường như chỉ cho tôi cái cảm giác bình thường, như 1 thứ gia vị tất
nhiên của tình yêu mà ko cảm được, ko say được như lúc này. Thậm chí tôi chẳng
nhớ nổi nụ hôn đầu tiên của chúng tôi là lúc nào nữa.
If we hold on together
I know our dreams will never dieDreams
see us through to forever
Where clouds roll by
For you and I …………………
“Có điện thoại kìa!”
Tôi giật mình mở mắt khi Di
nhắc, ngượng đỏ cả mặt. Mơ màng quên luôn chuông điện thoại mình, vì cứ ngỡ như
nhạc…phim. Chắc phải đổi ringtone bài khác. T__T
“Là Linh….”
Tôi nhìn số em nhấp nháy
trên màn hình mà chưa dám nghe. Di đột ngột giật máy và trả lời luôn trước sự
ngỡ ngàng của tôi.
“Alo?”
Sau khoảnh khắc bị sốc trước hành động
của Di, tôi vội đưa tay cố đoạt lại điện thoại, nhưng hắn lại giơ lên cao khỏi
tầm với của tôi và chạy ra chỗ khác để tiếp tục nói với Linh gì đó rồi cúp luôn
khi tôi còn chưa kịp đòi lại máy.
“#@%!%$##@&*”
“Lầm bầm gì vậy?”
”Ta…tại sao anh làm vậy?”
“Đã nói nếu em ko dám thì để anh mà”
“Anh nói gì với cô bé?”
“Thì bảo là anh chị đang ở bờ biển…”
“Rồi Linh nói sao??”
“Chúc 2 đứa mình vui vẻ^^”
“….”
Cái kiểu của Di kể cứ như hắn tin là
Linh chúc bọn tôi vui vẻ thật vậy. Câu đấy rõ ràng là hờn dỗi trách móc rồi còn
gì.
“Anh đưa em về khách sạn ngay đi!”
Trong khi tôi sốt ruột căng thẳng, Di
quàng cánh tay qua vai tôi và cười xoà
“Chẳng sao đâu. Nàng ko cần phải căng
thẳng như vậy …”
“Sao anh biết là ko sao? Anh ko hiểu
Linh đâu!”
Tôi xô Di ra và gắt với thái độ khá nghiêm trọng. Hắn nhìn tôi ko
nói gì 1 lúc, rồi hạ giọng.
“Được rồi. Thì về. Nhưng theo những gì
anh nghĩ về Linh… cô bé ấy chẳng phải yếu đuối mỏng manh gì đâu…”
“???”
Di ko giải thích cho tôi thêm tại sao
anh nghĩ như vậy, mà đi nhanh ra chỗ xe máy và ra hiệu cho tôi lên xe. Từ chỗ
bãi biển về đến khách sạn, Di tiếp tục giữ im lặng và cứ hát khe khẽ 1 bài hát
tiếng Anh nào đó, tôi ko rõ, chỉ nghe được mấy câu.
Don’t give up on your faith
Love es to those who believe it
And that’s the way it is…….. ………
Xe vừa dừng ở cổng khách sạn, tôi đã
chạy ào vào quên cả chào Di. Đến lúc qua khỏi cửa kính bên trong, tôi mới nhớ
ra và quay lại.
“Anh về đi hen”
“Ừ. Vào đi. Anh đi cà phê 1 chút…có gì
gọi nhé?”
Tôi gật đầu nhanh, đợi Di vọt xe đi thì
vội vào quầy Reception hỏi xem Linh có rời khỏi phòng chưa.
“Bạn ấy mới vừa đi ra ngoài cách đây 5
phút chị ạ”
Nỗi bất an trong lòng tôi lớn dần khi
tôi gọi mà Linh ko nghe máy. Giữa nơi xa lạ thế này, em ko quen biết ai, liệu
có thể đi đâu? Lại còn trong tâm trạng như thế nữa.
“Linh mặc áo gì vậy em?”
Tôi hỏi cô
bạn tiếp tân
“Và đi hướng nào? Xe ôm, taxi hay là đi bộ?”
“Áo đầm hoa 2 dây có khoác áo màu đen
đó chị. Đi bộ thôi, hướng bên trái. À, bạn ấy có hỏi em đường ra biển…”
“Ra biển à? Em chỉ thế nào?”
“Ngay dọc đường Trần Phú là bờ biển mà
chị. Em bảo bạn ấy cứ đi ra đó rồi tìm chỗ có lối thang xuống”
Cảm ơn em tiếp tân xong, tôi ra ngoài
vẫy 1 anh xe ôm, bảo anh ta chạy dọc đường Trần Phú thật chậm để tìm Linh.
Nhưng việc này xem ra chẳng đơn giản, vì suốt con đường dài mấy cây số, có đoạn
lại đầy những rặng cây dương, che khuất tầm mắt nhìn từ đường ra bờ biển.Tôi
đành bảo anh xe ôm thả xuống ở 1 khúc gần khách sạn, đi bộ xuống và căng mắt
tìm 1 chiếc đầm hoa với áo khoác đen…
Mãi đến tận trưa, tôi vẫn ko thấy Linh
đâu. Cố gọi em thêm lần nữa, chuông đổ được 3 tiếng thì có tín hiệu ngắt.
Linh từ chối cuộc gọi của tôi.
No comments
Post a Comment