TRUYỆN NGÔN TÌNH - LÃNG TỬ GIÓ CHƯƠNG 61
LÃNG TỬ GIÓ
Tác giả : Hồng Sakura
Thể loại : tiểu thuyết
CHƯƠNG 61
Tôi cứ nhìn cái điện thoại e dè, mãi
đến khi Linh phải vẩy nó lên nhắc nhở thì mới chịu cầm lấy, đưa lên tai nghe.
“Chuyện này là sao vậy?”
“…..”
“Nàng ở Nha Trang thật à?”
“Ừ. Anh đã nghe Linh nói rồi đó…”
Giọng tôi nhát gừng. Linh đã ngồi sát xuống bên cạnh, đung đưa 2 chân vỗ vào
thành giường, quan sát tôi nói chuyện.
“Vậy giờ… gặp nhau chứ?”
“Ừm…à..”
Tôi đáp nhỏ, hơi phân vân.
Có lẽ vì vậy mà Linh ghé tai sát vào cái điện thoại để hóng chuyện 1 cách vô
tư, làm tôi vội nói thêm ngay
“chắc là anh đến đưa Linh đi đâu đó chơi đi…”
“Em ko đi à?”
“Ko”.
Trả lời xong, tôi bỏ máy ra và tắt luôn
trước khi Di có thể hỏi thêm gì. Màn hình điện thoại vẫn là tấm ảnh Di mà lần
trước em cho tôi xem.
“Ảnh nói gì mà chị có vẻ giận vậy?”
Linh nheo mắt.
“Chút nữa Di sẽ đến đưa em đi chơi…”
“Vậy hả? Nhưng ảnh chưa hỏi địa chỉ
mà? Để em nhắn cho ảnh!”
Trong lúc Linh hí hửng bấm tin nhắn,
tôi ngả người ra giường, chán nản và mệt mỏi ít, lo nghĩ thì nhiều hơn.
Vừa định chợp mắt 1 lúc thì bài If we hold on together vang lên… Là
điện thoại tôi đang đổ chuông.
“Di đang gọi…”
Linh vẫn đang viết tin nhắn với chiếc
iPhone của mình, ko để ý đến tôi đang ôm điện thoại ở góc giường thậm thụt như
1 tên ăn trộm.
Nhanh như cắt, “tên ăn trộm”
phóng ra khỏi phòng, chạy đến cuối dãy hành lang, nơi có 1khung cửa sổ to
nhưng cánh cửa được thay bằng màn sáo kéo lên xuống. Tôi ấn phím trả lời khi
tim vẫn còn thình thịch trong ngực.
“Sao lâu thế?”
“Linh đang nhắn tin cho anh địa ch…”
“Anh ko nói Linh!”
Di gắt ở đầu dây
bên kia
“Anh đang hỏi em. Em làm cái quái gì thế hả?”
“Làm gì đâu…”
“Em có muốn gặp anh?”
“ờ..thì…muốn…”
Lời thú nhận của tôi làm Di dịu giọng
hẳn lại.
“Sao em bảo ko đi?”
“Linh ở ngay bên cạnh. Em ko biết phải
thế nào nữa…”
“Linh thì sao? Cô bé đâu là gì của anh”
“……vậy…. em là…gì của anh…”
Tiếng tôi loãng ra cùng những luồng gió
đang cuồn cuộn qua khung cửa. Một câu hỏi bất chợt mà tôi ko hề có chủ định
ngay trước đó. Di chỉ phản hồi lại bằng nhịp thở ko đều. Tự nhiên tôi
thèm được nhìn thấy khuôn mặt Di – vừa phong sương lãng tử vừa bí ẩn sâu thẳm…
“Có lẽ là 1 thứ mà anh ko muốn đánh
mất”
Sau mấy phút lãng phí tiền cước điện thoại, hắn trả lời. Giọt nước từ
sâu trong mắt tôi trào ra, chẳng hiểu vì sao.
“Thôi, anh cứ đến đón bọn em đi…Chắc
phải 2 xe nhỉ?”
Tôi đổi chủ đề, sợ Di hỏi ngược lại
“Anh là gì của em?”
Thì … mệt.
“Được rồi. Khách sạn Song Linh ở Trần
Phú phải ko? 20 phút nữa đến nhé”
Cúp máy rồi, tôi vẫn đứng ở đó thêm 1
lát, vì thích những cơn gió lộng. Chúng quấn lấy người tôi, vờn qua tóc, qua
áo, mang theo những hạt cát li ti mà chỉ trong chốc lát mặt tôi đã như phủ đầy
bụi. Bất thần tôi giơ 2 bàn tay ra như ôm 1 thứ gì đó vô hình.
“Chị làm gì vậy?”
Linh đến từ lúc
nào, tựa lưng vào khung cửa bên kia, mơ màng
“Chị cố bắt lấy gió à?”
“Đừng mong bắt được gió. Nếu muốn, nó
sẽ đến”
Tôi lắc đầu nhẹ, vừa cười vừa nói. Linh vén mái tóc dài chấm vai của
mình sang hẳn 1 bên.
“Có hôm, cả buổi chiều ko có 1 cơn gió
nào đi ngang phòng em. Em thèm nghe tiếng chiếc chuông treo bên cửa reo mà ko
được. Chị biết em đã làm gì ko? Em bật quạt. Hihi. Chúng ta đôi khi phải biết
tìm cách để có được những gì mình khao khát…”
Linh kể bằng chất giọng trong lành nhẹ
nhàng của em, nhưng tôi lại có cảm giác nó nặng nề khó tả. Những ngày sắp đến,
tôi phải đối mặt với em làm sao đây? Tổn thương Khoa đã rất khó khăn rồi, giờ
nếu phải làm Linh đau khổ, tôi và Di liệu sẽ đi được đến đâu…?
…..
Trễ hơn 5 phút so với lời hẹn, Di đến
cùng 1 anh bạn trông trạc tuổi Linh, hoặc Đạt. Cậu ấy có vẻ nghịch ngợm với
chiếc quần kaki túi hộp và áo thun in hình ban nhạc rock nào đó, cùng chiếc xe
máy kiểu dáng thể thao. Trong khi đó Di trông hiền lành hơn bình thường, anh
mặc áo sơ mi body tay ngắn kẻ sọc ca rô, quần jean đen và đi chiếc xe wave RS
màu đỏ đậm.
Từ sảnh khách sạn, vừa thấy Di thắng xe
ở trước cổng là Linh đã ù chạy ra. Tôi cắp theo tờ báo đang đọc dở, đeo chiếc
túi nhỏ chéo vai và bước chậm theo sau em, nghĩ đến chuyện đứa nào sẽ ngồi xe
chàng nào. T__T
“Đây là Tú, hàng xóm nhưng cũng thân
như anh em”
Di giới thiệu với Linh, nhưng đưa mắt nhìn tôi.
“Hi anh Tú”
Linh giơ hai ngón tay làm
quen.
“Xin chào”
Tú đáp
“Gọi tui là Tú
được rồi. Ko dám làm anh đâu”
“Mình đi đâu hả anh?”
Linh vừa hỏi
Di, bước lên tiến ra yên sau xe anh, sắp sửa trèo lên.
“Dạo 1 vòng ngắm cảnh đã…nhưng mà, em
ngồi xe Tú đi!”
Di quay đầu ra sau nói thẳng thừng. Đôi mắt Linh ngỡ ngàng
nhìn anh, môi hơi trễ xuống.
“Sao anh hong chở em?”
“Ừ… Anh chở Linh đi. E….tôi ngồi xe
Tú!”
Dứt lời, tôi chạy tới xe Tú rồi leo lên
luôn, nhe răng cười dù trong lòng ngổn ngang ghê gớm. Dĩ nhiên tôi cũng muốn
ngồi sau Di lắm… nhưng, thế này thì hơn. +__+
Từ trên yên xe, Di dựng xe, gạt chống,
bước xuống và đi thẳng tới chỗ tôi và Tú. Hắn nắm lấy cổ tay tôi, kéo mạnh
“Em bước ra đây!”
O___o
Lúc này khách sạn cũng ko quá đông
nhưng 1 vài khách vãng lai cứ ngó chúng tôi tò mò. Còn Linh và Tú đều đang tròn
xoe mắt nhìn Di lẫn tôi.
“Xin anh đấy…”
Tôi thì thào, cố gỡ
tay Di ra
“Anh cứ làm theo ý em đi mà…”
“Tại sao?”
Tay hắn vẫn siết chặt ko
suy chuyển gì.
“Đừng hỏi…anh biết mà…”
Giọng tôi khổ
sở van lơn, nên Di bắt đầu nới lỏng tay.
“Ai ngồi xe ai chẳng được, tự nhiên lộn
xộn quá vậy cha?”
Tú chen vào giải cứu tình hình. Tôi được thể hùa theo ngay,
đồng thời rút tay ra
“Ừa, phải đó. Sao cũng được mà!”
No comments
Post a Comment