TRUYỆN NGÔN TÌNH - BỘ BỘ KINH TÂM CHƯƠNG 69
BỘ BỘ KINH TÂM
Tác giả: Đồng Hoa
Dịch: Đào Bạch Liên (Alex)
Nguồn: blog.daobachlien.com
Thể loại: Kiếm hiệp, Xuyên việt
CHƯƠNG 69:
Khang Hi
cùng các vị nương nương, a ka, phúc tấn, cách cách đều tụ họp tại điện Thái Hòa
vui mừng ngày hội Trung thu. Đang trong phiên làm việc các thái giám cung nữ ai
ai cũng đều bận rộn, không phải lúc làm việc cũng đã tụ họp một chỗ uống rượu
chung vui cùng nhau trong ngày hội tốt lành này.
Ta cầm theo
một hộp thức ăn, vốn định quay về phòng, bỗng nhiên đến lúc lại thay đổi chủ ý,
nghĩ hiện tại hậu hoa viên khẳng định không bóng người, vừa đúng dịp hoa quế
đang khai nở, không bằng đơn giản đến đó ngắm trăng, thưởng hoa quế, uống rượu,
không phải so với một mình trong phòng tốt hơn nhiều sao?
Đúng là
thanh thanh tĩnh tĩnh, màn đêm man mát như nước, quế hoa hương thơm ngan ngát
dật dìu lan tỏa, không khỏi bước chân cũng chậm lại, hít thở thật sâu hương
khí,đang ngẩng đầu nhìn trăng, thanh âm tiếng sáo đâu đó dìu dặt vút lên, khiến
ta giật mình tim nhảy loạn.
Có phần ngạc
nhiên, người nào có thể ở nơi này thổi sáo?Không vội đi tìm, tiện tay đặt hộp
thức ăn trên mặt đất, dựa vào cây đại thụ, ngước nửa đầu ngắm nhìn ánh trăng
tròn,lặng yên phẩm một khúc " Mai Hoa Tam Lộng".
Như tuyết
giữa đóa hàn mai,tư thái thanh khiết,tuy không kèm theo trăm hoa, mà như đang
trước gió xoay xoay, tự nhiên được nghe một khúc kỳ nhạc. Trong lòng đã đoán
biết là ai, khẽ mỉm cười hăm hở cầm hộp thức ăn, theo âm đi tìm.
Người chưa
đến nơi,thanh âm tiếng sáo đã chuyển qua bi thương,dường như một trận cuồng
phong ập đến, mãn thụ hoa mai cuối cùng tuôn rơi tan tác, không cam tâm, nhưng
đã mãi mãi chôn vùi trong đất. Trong lòng ta kinh ngạc, tự bao giờ hắn mang
trong mình nỗi đớn đau đến nhường này? Chân cũng vội bước chậm lại, nhẹ nhàng
đi tới.
Thập Tam a
ka đang đứng dưới tàng cây hoa quế, sáo đặt ngang môi mà tấu, hoàn toàn không
phải dáng vẻ bất kham cứ hi ha cười nói ngày thường, thần thái nghiêm nghị an
tĩnh. "Tinh thông cưỡi ngựa bắn cung,một phát trúng đích, cưỡi ngựa như
bay. Thi văn hàn mặc, đều thanh tân tinh tế, nhã thiện âm luật, tinh thông cầm
sáo."
Một người văn võ toàn tài như thế, một kỳ nam nhi bất kham phóng
khoáng như thế làm sao có thể trải qua từng ngày từng ngày trong đoạn đời mười
năm giam cầm được cơ chứ?
Nghĩ đến đó trong đáy mắt bắt đầu có chút nhòa
nhạt.
Một khúc còn
chưa đi đến cuối cùng, Thập Tam a ka đã ngừng thổi sáo, nhìn về phía ta đang
bước tới. Ta xốc lại tinh thần,đi đến cười hỏi:
"Sao không thổi cho hết?
Quấy nhiễu ngươi cao hứng ư?"
Thập Tam a
ka cười nói:
"Không biết là ngươi, chỉ cảm giác có người nghe trộm, nên
ngừng lại."
Ta liếc thấy
một bình rượu đặt trên bàn đá, cười hỏi:
"Tại sao không ở trước điện cùng
hoàng thượng, bỏ lại phúc tấn, một mình chạy đến nơi này uống rượu?"
Hắn nhìn hộp
thức ăn trong tay ta, cười nói:
"Chỉ có ngươi được quyền lựa chọn chỗ tốt,
ta thì không thể à?"
Ta cười cười
không nói gì, mở hộp thức ăn lấy ra hai bầu rượu, hướng về phía hắn ra dáng xin
mời. Hắn cười, ngồi trên ghế đá, nâng bầu rượu nhấp một hơi.
Ta cũng ngồi
xuống, cầm lấy bầu rượu, cùng hắn chạm bầu, tự mình ngửa cổ uống một hơi. Thập
Tam cong lưng dựa cột, lại nhìn lên ánh trăng, nói:
"Bao nhiêu năm rồi
không cùng nhau uống rượu."
Ta thở dài:
"Tám năm rồi!"
Hai người
nhất thời đều lặng im ngắm trăng mà ngơ ngẩn.
Qua một hồi
lâu , Thập Tam nghiêng đầu cười nói:
"Khó được dịp hôm nay gặp gỡ, lại
mang theo rượu,hãy uống một lần cho phỉ, nói không chừng lần sau muốn uống lại
mất thêm tám năm nữa."
Hắn một câu
nói vui, lại không biết nói cho hoàn toàn chính xác. Đâu chỉ có tám năm? Mười
năm giam cầm, mười năm sau, ta biết ngươi được bình an thả ra, nhưng không biết
mình trôi dạt phương trời nào. Như hữu duyên, có lẽ mười năm sau còn có thể
uống rượu, như vô duyên, e hôm nay là lần uống rượu ly biệt sau cùng của chúng
ta.
Trong lòng
đau thương, vẫn mạnh mẽ cười nói:
"Nên say bí tỷ một lần, từ lần trước bị
ngươi chuốc cho say khướt, đến giờ vẫn chưa có dịp hưởng qua dư vị say
nồng."
Thập Tam
nhíu nhíu mày, một mặt cùng ta chạm bầu rượu, một mặt nói:
"Lần trước rành
rành là ngươi cầm túi rượu trút một hơi, làm bộ hận không thể say ngay lập tức,
sao lại thành ta chuốc rượu khiến ngươi say chứ?"
"Ngươi
không bắt cóc ta ra ngoài, ta có khả năng một hơi mà trút rượu sao?"
Ta
trừng mắt nhìn hắn hỏi.Ngươi còn dám một lần nữa nói không phải lỗi của ngươi
đi, ngươi thử tỏ ra bộ dạng đó xem.
Hắn ha ha
cười:
"Được!Được! Cho dù lần trước là ta chuốc ngươi say, nhưng mà hôm nay
ngươi hãy nhớ lấy, rượu là do ngươi đem theo, người cũng là tự dẫn xác tới. Sau
này không được thêu dệt là ta chuốc ngươi say đó nha."
Hai người
vừa cười nói, vừa uống rượu,rất nhanh bầu rượu chỉ còn thấy đáy, hắn cười vỗ vỗ
vào bình rượu trên bàn nói:
"Vẫn là ta có dự tính trước."
Ta cười
nói:
"Phải! Phải!"
Một mặt đem hai cái bát ra. Thập Tam cười nói:
"Cũng là ngươi hợp lòng hợp ý ta, không nên uống rượu như nguyên bản, cầm
chén nhỏ lích kích lổm cổm chi cho phiền phức."
Nói xong rót cho mỗi người
một bát.
Hai người
uống uống mãi, đều lặng lẽ trầm tư, ta nghĩ đến vận mệnh Thập Tam sắp đến, nghĩ
đến vận mệnh còn chưa rõ của chính mình, trong lòng buồn bã. Thập Tam không
biết cũng đang nghĩ đến điều gì, khóe mắt phảng phất muộn sầu.
Hai người
chốc chốc lại chạm bát, uống một hơi, rồi tự mình ôm sầu thương. Khi đau lòng
uống rượu rất dễ say, hai người cũng đã uống không ít. Lúc này đều mang theo
men say chếnh choáng, bất chợt nhìn nhau cười ha hả. Ta cười cười nằm úp mặt
xuống bàn đá, len lén lấy tay lau khô giọt lệ đọng trên khóe mắt.
Đang nằm úp
mặt, chợt nghe tiếng sáo ai thương cất lên. Là khúc tấu vẫn còn chưa thổi hết
lúc nãy, ta nghiêng đầu lặng nhìn hắn, vì sao trong lòng hắn ai sầu như thế?
Một khúc
thổi xong, Thập Tam tay cầm sáo ngọc, đứng lên thong thả bước vài bước, chậm
rãi cất tiếng ngâm:
Xích lan
kiều ngoại liễu tam tam, thiên thụ đào hoa nhất thảo am.
Chính thị
xuân quang tam nguyệt lý, y hi phong cảnh tự giang nam.
Phiến nguyệt
hàm sơn xuất viễn thiên, địch thanh du dương vãn phong tiền.
Bạch âu hạo
đãng xuân ba khoát, an ổn khinh chu thiển thủy biên.
Ta chống đầu
cười nói:
" Người ta "tài cao bát đấu" (tài trí hơn người),
người ta cũng phải "thất bộ thành thi" (đi 7 bước làm xong 1 bài
thơ), ngươi bước có ba đến năm bước đã làm được nhiều như vậy, chẳng phải khiến
Tào Thực 2 hổ thẹn lắm sao."
Thập Tam bộ dạng uể oải nói:
"Trước kia
làm cũng bình thường, chẳng qua nhất thời trong lòng cảm khái, mà niệm ra thế
thôi."
Ta lặng nhìn
hắn một hồi rồi thở dài:
"Ngươi nếu không sinh ra trong nhà đế vương, thì
thật tốt, nhất định sẽ không chỉ dùng thi từ để ước ao nhàn dật."
Hắn thở
sâu, nghiêng người đứng, hai tay chắp sau lưng, ngước đầu nhìn trăng sáng, qua
một hồi lâu mới nói:
"Tự ta không biết cũng nghĩ đến điều đó bao nhiêu
lần. Ta vẫn luôn hướng tới cái ngày có thể cưỡi ngựa, mang sáo,phối kiếm, tự do
tung hoành trong trời đất, xạ điêu Mạc Bắc, nghe tấu Giang Nam,khi sướng ý thì
màn trời chiếu đất, uống rượu múa kiếm, nhàn nhã thì hồng tụ thiêm hương 3,
dưới đèn ngâm thơ.Nhưng thân này đã lỡ ủy thác nhà đế vương, cho dù ta có khả
năng chạy thoát khỏi cái lồng đó, cũng không thể dứt bỏ một người, không muốn
để người đó một mình đối mặt gió rét thấu xương, người đó tuy có ngạch nương,
thân đệ ruột thịt, nhưng cũng gần như là không có gì."
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment