TRUYỆN NGÔN TÌNH - BỘ BỘ KINH TÂM CHƯƠNG 68
BỘ BỘ KINH TÂM
Tác giả: Đồng Hoa
Dịch: Đào Bạch Liên (Alex)
Nguồn: blog.daobachlien.com
Thể loại: Kiếm hiệp, Xuyên việt
CHƯƠNG 68:
Cười đủ rồi,
vội vàng trở về, cùng Ngọc Đàn chuẩn bị trà dâng cho các a ca. Ta lại lẳng lặng
đứng sau Khang Hi, chỉ thấy sắc mặt Tứ a ca bình tĩnh, một mặt cùng Khang Hi
cười nói, một mặt uống hết ly trà này đến ly khác. Ta không đủ can đảm để ngẩng
đầu, chỉ sợ mình sẽ không nhịn được cười.
Sau khi Lý
Đức Toàn hầu hạ Khang Hi khởi hành rời đi, các vị a ca cũng lần lượt bước đi.
Ngọc Đàn cùng ta đi về, thấp giọng nói:
"Hôm nay Tứ vương gia uống rất
nhiều trà."
Ta "phù" một tiếng, lại bắt đầu cười. Ngọc Đàn bị
ta cười đến ngây dại, ta vung tay nói:
"Không có gì đâu, chỉ là hôm nay
cảm thấy rất vui vẻ thôi."
Đang đi tới,
lại thấy Thập Tam a ca đứng dưới gốc đại thụ hóng mát, ta để Ngọc Đàn đi trước
rồi bước nhanh qua cười hỏi:
"Tứ vương gia đâu?"
Thập Tam nói:
"Đang đi nhà vệ sinh."
Ta vừa nghe lại bắt đầu cười rộ lên. Uống
nhiều trà như vậy, đương nhiên là phải đi rồi.
Thập Tam
cười hỏi:
"Chuyện gì làm ngươi vui như vậy?"
Ta cười đến mức thở
không nổi , đứt quãng mà nhẹ giọng nói:
"Hôm nay trong điểm tâm mà Tứ
vương gia ăn ta bỏ thêm một chút mà người khác không có."
Thập Tam hỏi:
"Cái gì vậy?"
Ta ôm bụng nói:
"Muối!"
Thập Tam vừa
nghe, lập tức sửng sốt, vẻ mặt không dám tin, qua hồi lâu, đột nhiên cũng bắt
đầu cười to, vỗ người nói:
"Ta nói rồi! Thảo nào Tứ ca là nốc trà chứ
không phải uống trà. Ha ha… Trời ạ! Ngươi thật đúng là gan to hơn trời, cả Tứ
ca ngươi cũng dám trêu cợt, còn làm ngay trước mặt hoàng a mã nữa chứ!"
Ta cười nói:
"Ai bảo hắn luôn trêu cợt ta? Hơn nữa, nếu không phải ở trước
mặt hoàng thượng, hắn nào chịu để yên như vậy?"
Lời còn chưa dứt, đã thấy
Tứ a ca đi tới, ta vội nói:
"Ta đi đây."
Vừa nói sẽ trốn, Thập Tam
liền nắm ta lại cười nói:
"Có gan làm, thì đừng có chạy!".
Ta gấp đến
độ dậm chân, năn nỉ:
"Chỉ sợ hiện tại hắn là đang nổi nóng, ngươi tha cho
ta tránh đi trước đi."
Thập Tam a ca do dự, thả lỏng tay, ta liền nhấc
chân bỏ chạy. Chưa kịp chạy được vài bước, thì nghe được Tứ a ca lạnh lùng thốt
lên:
"Quay lại!"
Thanh âm không lớn, nhưng chân ta rốt cuộc cũng
không nhấc lên được, cố bình tĩnh, cúi đầu xoay người chậm rãi quay lại.
Hắn cùng
Thập Tam a ca sóng vai đứng dưới tàng cây, sắc mặt lạnh lùng, khó phân biệt hỉ
nộ. Thập Tam a ca có chút lo lắng nhìn ta. Từ từ đi đến trước mặt, ta cúi đầu
yên lặng, hắn lẳng lặng nhìn ta, đột nhiên nói với Thập Tam a ca:
"Đệ đi
trước đi!"
Ta hướng ánh mắt tội nghiệp về phía Thập Tam a ca, Thập Tam
bất đắc dĩ lắc đầu, tỏ vẻ lực bất tòng tâm sau đó rời đi.
Ta cúi đầu
đợi một hồi lâu, hắn vẫn chưa lên tiếng. Thật sự chịu không nổi ánh mắt của
hắn, ngẩng đầu nói:
"Muốn đánh muốn phạt tùy chàng, nhưng đừng có im lặng
như thế này!"
Hắn thản
nhiên nói:
"Đưa tay đây."
Ta nhíu mày
nhìn hắn, không phải chứ? Hắn thật sự muốn phạt ta sao? Liền bĩu môi, đưa tay
ra. Hắn cũng đưa tay lên, trong khi ta chờ hắn đánh xuống, hắn lại cầm lấy tay
ta, dẫn ta tới phía sau đại thụ. (mờ ám)
Hắn bình
thản dựa vào thân cây hỏi:
"Nàng hiện tại không sợ ta sao?".
Ta nói:
"Ta khi nào nói là sợ chàng chứ?"
Hắn chợt nắm
chặt, tay ta có chút đau, vội đáp:
"Trước kia có một chút sợ."
Hắn hừ nói:
"Một chút?"
Ta cười lấy
tay làm điệu bộ nói:
"Thêm chút nữa."
Hắn nói:
"Xem ra phải để nàng sợ ta nhiều hơn chút nữa mới tốt."
Ta liếc hắn,
cúi đầu chờ hắn làm như thế nào để cho ta sợ. Qua một lát, hắn bỗng nhiên buông
tay, cất bước bỏ đi. Ta sửng sốt một lát, trong lòng hoảng hốt, vội đuổi theo,
hỏi:
"Chàng thực sự giận ta sao?"
Hắn mím chặt môi, mắt nhìn phía
trước, tiếp tục bước. Ta vội la lên:
"Chàng không để ý tới ta nữa
sao?"
Hắn như cũ không nhìn đến ta.
Ta quýnh
lên, cũng không để ý cả hai đang ở trên đường, túm lấy ống tay áo của hắn, đứng
ngăn phía trước hắn nói:
"Sau này ta sẽ không trêu chọc chàng nữa."
Hắn ngừng
cước bộ, bất đắc dĩ nói:
"Ta không có tức giận."
Sắc mặt hắn làm tâm
tình ta buông lỏng, buông ống tay áo hắn ra, tránh qua một bên.
Hắn tiếp tục
bước, ta ở một bên bước nhanh theo, hỏi:
"Vậy làm sao mới vừa rồi chàng
một câu cũng không nói?"
Hắn cau mày,
nói:
"Ta rất khát."
Ta biết là
ta không nên cười, nhưng đi theo hắn một hồi, thật sự nhịn không được, cúi đầu
"hự, hự" cố đè tiếng cười muốn phát ra. Hắn liếc ta một cái, ta liền
cắn môi nhịn xuống, nhưng không bao lâu lại bật cười lên. Hắn không thèm để ý
nữa, chỉ cố bước nhanh hơn.
Thấy phía
trước có một thái giám, ta vội kêu lại, cười dặn dò:
"Nhanh chóng đem một
chén trà đến đây, chạy nhanh lên một chút!"
Thái giám vội chạy đi. Ta
hướng Tứ a ca hành lễ cáo lui, cười nói:
"Vương gia chờ trà nhé! Hẳn là sẽ
rất nhanh thôi."
Hắn nhíu mày phất tay, ta cười xoay người đi.
Về đến phòng
cũng đã muộn, nằm ở trên giường suy nghĩ một hồi, cười một hồi. Đến lúc cười
mệt, người cũng nặng nề trôi vào giấc ngủ. Sáng hôm sau rời giường, Ngọc Đàn
cười nhìn ta nói:
"Đã lâu không thấy tỷ tỷ tâm tình tốt như vậy, ngay cả
trong ánh mắt cũng nhìn ra ý cười."
Ta hỏi:
"Có sao?"
Ngọc Đàn
gật đầu.
Ta mở hộp
trang điểm lên soi, thật sự là chân mày khóe mắt đều mang ý cười. Lần trước ta
cười như này là khi nào vậy ? Lâu tới mức chính ta cũng không nhớ ra nữa.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment