TRUYỆN NGÔN TÌNH - BỘ BỘ KINH TÂM CHƯƠNG 70
BỘ BỘ KINH TÂM
Tác giả: Đồng Hoa
Dịch: Đào Bạch Liên (Alex)
Nguồn: blog.daobachlien.com
Thể loại: Kiếm hiệp, Xuyên việt
CHƯƠNG 70:
Chỉ cảm thấy
nước mắt bất chợt chảy dài, ngay cả lau cũng không kịp, vừa mới lau khô lệ cũ,
lệ mới đã trực trào chảy xuống. Thập Tam ngoảnh lại lặng im nhìn ta.
Ta một mặt
hai tay qua quít lau dòng nước mắt, một mặt mạnh mẽ cười nói:
"Uống hơi
nhiều, rượu vậy mà cũng có thể hóa thành lệ."
Khóe miệng hắn giật nhẹ,
muốn cười, nhưng sau cùng cũng không cười nổi. Đi trở về cạnh bàn, cầm bát ngửa
cổ trút rượu.
Ta cũng ngửa
cổ trút rượu. Đưa tay chống đầu, hỏi hắn:
"Thập Tam a ka,trong Tử Cấm
Thành này, khó ai có cùng suy nghĩ như ngươi và ta,nếu như có thể sống cùng
nhau thì thật tốt. Thế nhưng thật kỳ lạ, ngươi vì sao không thích ta chứ?"
Thập Tam
đang uống rượu, nghe được câu nói ấy, dừng lại sặc một chút, nghiêng đầu ho
khan vài tiếng, ngoảnh đầu lại chớp mi cười nói:
"Ta cũng buồn lắm này,
người phong tư anh bạt như ta đang ở trước mắt ngươi,sao không thấy ngươi thích
ta vậy a?"
Ta liếc xéo
hắn một cái, châm biếm nói:
"Ngay cả ta bị khóa chặt trong chốn thâm cung
này cũng nghe người ta nói không ít đến tính chơi bời trăng hoa của ngươi, rước
không biết bao nhiêu là món nợ tương tư rồi, còn chê ít hay sao? Ngươi ngày
thường đi trên đường có dám ngoảnh đầu lại hay không?"
Thập Tam
buồn bực nói:
"Sao lại không dám ngoảnh đầu chứ?"
Ta nhịn cười ,nói:
"Không sợ ngoảnh đầu lại trông thấy mảnh vỡ tâm hồn thiếu nữ rơi rớt hay
sao?"
Hắn phá lên cười lắc đầu, chỉ chỉ ta nói:
"Như nhau! Như nhau!"
Hai người nhìn nhau ha hả cười.
Ta cười nói:
"Là ta hỏi ngươi trước, ngươi hãy trả lời trước."
Hắn cúi đầu lặng im
suy nghĩ một hồi, nói:
"Lần đầu gặp ngươi, ấn tượng sâu nhất chính là
ngươi cùng Minh Ngọc cách cách đánh nhau, cực kỳ đanh đá lợi hại, trong lòng
kinh sợ, sao có thể thích cho được? Ngạch nương rất sớm đã qua đời, đối với ta
mà nói vĩnh viễn cũng không quên được cái ôm dịu dàng của người, người luôn bên
cạnh ta khe khẽ xướng những khúc ca êm ái, giọng người rất nhẹ, khi người cười,
mi mắt cong cong như nước chảy. Mà ngươi thì…"
Hắn híp mắt cười nhìn ta
nói:
"Quá là thô lỗ đi!"
Ta gật đầu
nói:
"Điển hình "mặc cảm oedipus.
Hắn mơ màng hỏi:
"Cái gì
oedipus?"
Ta cười nhìn hắn nói:
"Là một người rất khát khao tình
thương của mẹ, hắn không hi vọng cũng không có cảm giác được sự dịu dàng yêu
thương giống như của mẹ hắn ở thê tử của mình."
Vậy ra đây cũng chính là
nguyên nhân hắn không thích Mẫn Mẫn, Mẫn Mẫn dù tốt, cũng không phải người hắn
cần.
Thập Tam
sững sờ một chút, cười nói:
"Có lẽ đúng là như thế! Đến lượt ngươi?"
Ta cũng cúi
đầu lặng suy nghĩ một hồi, ngẩng đầu nhìn hắn nói:
"Ta nói cho ngươi biết,
nhưng ngươi không được đi nói cho người khác."
Nói xong suy nghĩ một chút,
lại nói thêm:
"Bất luận người nào, bao gồm cả Tứ a ka."
Ta một mặt
suy nghĩ, một mặt nói:
"Trong tình yêu nam nữ ta vốn là người bị động. Sau
này lại xảy ra một số chuyện càng khiến ta trở nên bị động hơn. Sau vào cung
rồi, liền đóng chặt lại lòng mình, e sợ không cẩn thận, sẽ trở thành "vì
một phút nông nổi phải hối hận trăm năm". Đàn ông trong Tử Cấm thành đều
có quá nhiều thê thiếp, mà trong lòng ta một mực kháng cự ý niệm phải cùng nữ
nhân khác chia xẻ trượng phu của mình…"
Thập Tam lộ
vẻ kinh ngạc, ta liếc nhẹ hắn, bất đắc dĩ nói:
"Ngươi không cần thiết phải
biết, đây là ý nghĩ sâu kín nhất ở trong lòng ta. Có điều đây không phải là
trọng yếu nhất, bản thân cho dù có nhiều bất đắc dĩ cùng không cam lòng hơn
nữa, cuối cùng rồi cũng phải từ từ thỏa hiệp với mọi thứ xung quanh. Giống như
ngươi, mặc dù không muốn tham dự vào cuộc tranh đoạt quyền lợi này, nhưng ngươi
cũng đã tham dự rồi đó thôi. Ta cho dù không muốn, nhưng vẫn phải đón nhận hiện
thực không thể thay đổi này. Có lẽ vẫn còn không cam lòng, vẫn còn giãy dụa,
nhưng ta có thể chống cự với hoàn cảnh như thế nào đây?"
Ta cười khổ
hướng về phía Thập Tam lắc đầu.
Ta khẽ thở
dài nói:
"Quan trọng nhất là ta vừa khát vọng có người có thể thành tâm
thành ý với ta nhưng lại không tin trong hoàng cung này sẽ có một người như
vậy. Nếu như đã không thể tin tưởng, thì lòng ta cũng không có cách nào mở
rộng, đón nhận hắn. Có lẽ ta rất nhu nhược, rất sợ hãi thương tổn, ta không thể
giống với Mẫn Mẫn – mặc kệ bản thân phải trả giá như thế nào, trước hết cứ nỗ
lực tranh thủ. Ta cuối cùng vẫn là bị động chờ đối phương nỗ lực, chờ đối
phương khiến ta tin tưởng, sau đó ta mới có khả năng mở lòng ra, từ từ yêu
thích hắn."
Nhìn vẻ mặt
Thập Tam nghiêm túc, cười một cái, nhẹ giọng:
"Hiện tại chắc ngươi đã hiểu
ta tại sao không thích ngươi? Chính là bởi vì ngươi không thích ta trước
đó."
Hắn cau mày
nói:
"Xem ra ta phải nói Tứ ca tiếp tục cố gắng thêm, lòng của ngươi vốn
không dễ dàng cảm động. Mà huynh ấy ngay từ đầu đã bất lợi, đã có phúc tấn. Có
điều may là tất cả mọi người đều giống nhau."
Ta có chút ngượng ngùng
nói:
"Chuyện của chúng ta không cần ngươi lo!"
Thập Tam cười cùng ta
cụng bát. Hai người uống vài ngụm rượu, hắn ngừng cười, chậm rãi nói:
No comments
Post a Comment