TRUYỆN NGÔN TÌNH - BỘ BỘ KINH TÂM CHƯƠNG 77
BỘ BỘ KINH TÂM
Tác giả: Đồng Hoa
Dịch: Đào Bạch Liên (Alex)
Nguồn: blog.daobachlien.com
Thể loại: Kiếm hiệp, Xuyên việt
CHƯƠNG 77:
Khang Hi
nghiêng đầu nhìn Lý Đức Toàn cười nói:
" Tô Ma Lạt Cô yêu nhất là mùa thu,
nói là ""So với mùa xuân thì càng thêm rực rỡ"."
Lý Đức
Toàn khom người cười đáp lời:
"Vâng ạ, nô tài còn nhớ rõ cô cô đứng dưới
tàng cây bạch quả vàng óng mà ca hát!"
Ánh mắt
Khang Hi rơi xuống những chiếc lá vàng óng ánh trên mặt đất, khóe miệng mang
theo tia cười:
"Đúng vậy! Nàng hát cũng có nhiều đâu! Chính là sơn ca ca
xướng hay nhất trên thảo nguyên cũng không sánh bằng nàng!"
Nói xong,
liền trầm mặc suy tư.
Lúc này có
lẽ là lúc Khang Hi đang mềm lòng, nhớ lại tuổi xuân rực rỡ cùng thiếu nữ ôn nhu
với tiếng ca uyển chuyển trong trí nhớ. Ta trấn định tâm thần, hít vào một hơi,
tiến lên quỳ gối, dập đầu nói:
"Để nô tỳ kể chuyện xưa giúp Hoàng thượng
giải buồn được không ạ?"
Khang Hi cười nói:
"Kể đi! Hay sẽ có phần
thưởng, không hay liền chịu phạt!"
Ta dập đầu
đứng lên, chậm rãi nói:
"Thời Tây Tấn, có một nữ tử gọi là Lục Châu, là
gia kỹ của phú hào Thạch Sùng…"
Khang Hi cười nói:
"Chuyện này trẫm
biết, đổi chuyện khác đi."
Ta lại nói:
"Có một nữ tử tên là Lâm Tứ Nương, nguyên là ca kỹ trên sông Tần Hoài, sau
đó trở thành sủng phi của Hành vương Chu Thường Thứ…"
Khang Hi thản
nhiên nói:
"Chuyện này trẫm cũng biết."
Ta thoáng im
lặng, hỏi:
"Hoàng thượng, những nữ tử này mặc dù bất hạnh lưu lạc phong
trần, nhưng hiệp nghĩa can đảm, vì báo ơn tri ngộ không tiếc lấy tính mệnh đáp
đền. Các nàng phải chăng cũng nên nhận được sự kính trọng cùng bội phục?"
Khang Hi gật đầu nói:
"Không sai! Đều là tiết liệt nữ tử, còn hơn gấp trăm
lần rất nhiều nam nhi trên thế gian này!"
Ta quỳ rạp
xuống đất, dập đầu nói:
"Hoàng thượng, hôm nay thì có một nữ tử vì báo
muốn ân cứu giúp, nguyện ý lấy thân đi vào gian khổ."
Sau đó đem
chuyện Lục Vu cùng Thập Tam nhiều năm tương giao cùng những suy nghĩ của cá
nhân ta về Lục Vu từ từ nói ra. Sắc mặt Khang Hi dửng dưng, khó phân biệt hỉ
nộ. Ta dập đầu cầu xin:
"Cầu Hoàng thượng thành toàn, cho Lục Vu làm nha
đầu sai vặt, vì Thập Tam gia vẩy nước quét sân."
Khang Hi
lẳng lặng nhìn ta một hồi lâu, lạnh lùng nói:
" Hôm nay ngươi thật sự là ỷ
vào được trẫm sủng ái, cái gì cũng dám nói, chuyện gì cũng dám làm!"
Trong lòng
chợt thấy bi thương, cũng không phải là vì bản thân mình, khi có ý định cầu
Khang Hi thì đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng chịu phạt rồi. Chỉ là đau lòng Lục Vu
cùng với Thập Tam. Ta "bang bang", không ngừng dập đầu, cầu xin:
"Hoàng thượng là vị vua nhân nghĩa, cầu Hoàng thượng thành toàn cho sự
cuồng dại của Lục Vu, nô tỳ chấp nhận chịu bất kỳ trách phạt."
Khang Hi tức
giận đứng lên nói:
" Cuồng dại của nàng hay là cuồng dại của ngươi đây?
Trách phạt? Trẫm thấy nhất định là trẫm lúc xua đã quá ưu ái ngươi rồi !"
Nói xong vẫn
không để cho ta đứng dậy, đã cất bước đi, Lý Đức Toàn vội vàng đuổi theo, Vương
Hỉ lo lắng liếc ta, cũng vội vã đi. Nước mắt cứ thế mà tuôn rơi. Chẳng có ích
gì! Thập Tam, một mình một bóng ngươi làm thế nào để vượt qua mười năm đây? Lục
vu, tình căn(gốc tình) ngươi dành cho Thập Tam A Ca quá sâu, mỗi một nỗi khổ
của hắn đều đâm vào lòng ngươi, bây gìơ ngươi phải làm sao?
Ta quỳ từ
lúc mặt trời lên đỉnh rồi tới khi chiều ta, lại từ chiều tà quỳ tới lúc bóng
đêm nặng trĩu. Lúc đầu còn có thể cảm giác được đầu gối ê ẩm đau nhức, nhưng
cũng không hơn được sự bi thống trong lòng, sau đó thì dần dần chết lặng, không
thể cảm nhận thêm được bất cứ điều gì nữa. Lệ dù đã rơi nhưng bi thương trong
lòng vẫn tràn ngập.
Vương Hỉ vội
vàng chạy tới, nhìn ta thở dài:
"Tỷ tỷ tốt của ta, người sao lại hồ đồ như
vậy? Chuyện của Thập Tam gia hiện tại ai dám dính vào, ngươi như thế nào
lại…"
Ta đờ đẫn
quỳ , không để ý đến hắn. Hắn thở dài:
"Sư phó của ta nói, người sẽ xem
xem có cơ hội thay tỷ tỷ cầu tình, tỷ tỷ trước hết cứ chịu đựng một
chút!"
Nói xong, thở dài một hơi, vội vàng chạy đi.
Ngự hoa viên
tối đen như mực, trong yên lặng chỉ nghe thấy tiếng gió khẽ lướt qua tán lá.
Từng đợt hàn ý nhè nhẹ từ trên đùi truyền đến, ta sờ đầu gối, thử nhích người
một cái, một trận tê buốt ê ẩm liền truyền tới, đành từ bỏ, không dám nhúc
nhích nữa. Ngẩng đầu nhìn trời, là một đêm không trăng, trên bầu trời sâu thẳm
như nhung chợt như hiện ra hình ảnh người con gái với đôi mắt ngấn lệ, Lục Vu
sợ là đang âm thầm rơi lệ. Còn Thập Tam A Ca lúc nảy một mình cô tịch – phải
chăng cũng chỉ có thể ngẩng đầu làm bạn với trời sao? Tiếng sáo réo rắt có
người hiểu chăng?
Hàn ý trên
đùi dần dần chạy khắp toàn thân, trong bụng đói khát, gió lạnh thổi qua càng
khiến hàn ý thấm vào tận xương, ta co rúm người lại, hy vọng hừng đông đến
nhanh nhanh một chút, rét lạnh trước bình minh thật hết sức gian nan.
Khi tia nắng
đầu tiên rọi trên phiến lá vàng, cả khu vườn bỗng chốc trở nên lấp lánh rực rỡ,
âm thanh chim hót "chít chít chiêm chiếp" tựa như đang hoan hỉ cùng
vui mừng không dứt. Ta híp lại hai mắt nhìn ánh vàng rực rỡ của lá cây dưới ánh
mặt trời, trong đầu nhịn không được nghĩ tới món trứng chiên, khóe miệng lộ ra
tia cười khổ, ai! Thật sự là quá dung tục, đốt đàn nấu hạc 1 không hơn được cái
suy nghĩ này, nhưng bụng thật sự rất đói, tư tưởng phong nhã chỉ có thể nghĩ
đến sau khi đã ăn no mặc ấm mà thôi.
Mặt trời dần
lên cao, đầu ta bắt đầu hoa đi, không biết là do đói, hay do quỳ quá lâu nữa.
Nhắm chặt hai mắt, trong đầu một mảnh hư không, chẳng còn dư lực để tiếp tục
suy nghĩ miên man.
"Tỷ tỷ!
Rốt cuộc là làm sao vậy?"
Ta không còn sức mà mở mắt, Ngọc Đàn ngồi xổm
đối diện với ta. Ta lắc đầu, ý bảo nàng rời đi. Nàng nghẹn ngào nói:
No comments
Post a Comment