TRUYỆN NGÔN TÌNH - BỘ BỘ KINH TÂM CHƯƠNG 78
BỘ BỘ KINH TÂM
Tác giả: Đồng Hoa
Dịch: Đào Bạch Liên (Alex)
Nguồn: blog.daobachlien.com
Thể loại: Kiếm hiệp, Xuyên việt
CHƯƠNG 78:
Ta nói:
"Trở về đi! Vạn tuế gia đang nổi nóng , nếu biết ngươi tới nhìn ta, nói
không chừng sẽ giận chó đánh mèo liên lụy tới ngươi."
Nàng vẫn ngồi bất
động, ta trách mắng:
"Còn không đi đi? Lúc này mới có chút chuyện ngươi
liền không thèm nghe lời ta nữa chắc?"
Nàng cắn môi đứng lên, đứng im
một hồi, xoay người ngập ngừng từng bước rời đi.
Ta nhắm chặt
mắt lại, xung quanh hết thảy tựa hồđềuđi xa, từ đầu tới cuối lại chỉ có mình
ta.
Gió vẫn một
mực nhu hòa bỗng nhiên chuyển mạnh, khiến cho những cành cây va vào nhau rì rào
rì rào,. Gió to cuốn tung những chiếc lá rơi trên mặt đất như thể chúng đang
nhảy múa trong không trung vậy. Giữa trời lá thu bay, tiếng sấm rầm rầm từ xa
vọng đến, mây đen đã giăng đầy, trời dần dần tối sầm lại. Ta ngay cả khí lực để
than khổ cũng không có, chỉ biết thẫn thờ quỳ ở đó.
Những tia
chớp tựa như kim xà nhảy múa điên cuồng trên bầu trời dày đặc mây đen. Lẫn
trong tiếng sấm, , từng hạt mưa lớn lác đác rơi xuống. Chốc chốc, lại một tiếng
sét đánh đinh tai nhức óc. Trong nháy mắt, mưa rơi thành hàng, rào rào từng
tiếng, mưa lớn cứ ùn ùn kéo đến mà trút xuống.
Trong phút
chốc toàn thân ướt đẫm, mưa xối xả như quất vào người, một chút lại một chút,
lúc đầu còn cảm thấy đau đớn, sau thì cũngchẳng còn cảm giác nữa, gió điên
cuồng rít qua thân thể, mang đến từng cơn lạnh buốt. Trời đất mịt mù, tựa như
ngoài mưa gió ra chỉ còn lại mình ta, cô đơn đối mặt với cơn cuồng bạo của trời
đất, nhận lấy sự giận dữ phẫn nộ của nó. Nhắm nghiền đôi mắt, cúi khom người, cảm
nhận hàng ngàn hàng vạn hạt mưa đang quất tới tấp, tất cả những gì giờ đây ta
có thể dựa vào chỉ là tấm lưng của mình mà thôi.
Nước mưa
không ngừng trút xuống, sắc trời âm trầm khó phân biệt thời gian, thân thể
không ngừng phát run, thời gian phảng phất như ngừng lại, tựa như cơn mưa này
cứ như vậy mà kéo dài đằng đẵng, cho tới khi địa lão thiên hoang(trở về thuở
hoang vu).
Không biết
rốt cuộc qua bao lâu, lưng ta đổ sụp xuống, cánh tay tựa trên hai chân, bàn tay
ôm lấy đầu, chỉ cảm thấy toàn thân đông lạnh đến mức không thể đông lạnh hơn,
thân thể cứng ngắc, ngay cả run cũng không nổi. Cảm giác có ánh mắt đang nhìn
chăm chú ta, trong mơ hồ cố cắn răng, chậm rãi ngẩng đầu nhìn, cách đó không
xa, Tứ a ca tay cầm chiếc dù trúc màu đen, thẳng tắp đứng trong mưa. Từ sau khi
Thập Tam bị giam cầm, đây là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt.
Cách nhau
trong một trời đầy mưa gió, chúng ta căn bản không thấy rõ vẻ mặt đối phương,
nhưng ta có thể cảm giác được sự đau đớn kinh sợ trong mắt hắn, hai người yên
lặng nhìn nhau. Trong sắc trời mờ mịt, chiếc dù đen như mực, một thân trường
bào màu xám, trong mảnh âm u đó chỉ có thể nhìn thấy sắc mặt tái nhợt đến đau
lòng.
Hắn mạnh mẽ
buông dù ném đi, bước tới, tĩnh lặng đứng bên cạnh ta. Ánh mắt ta dừng ở chiếc
dù không tự chủ bị gió cuốn lên lắc lư không ngừng trên mặt đất. Qua một lúc,
mưa vẫn không giảm, cuồng phong cuốn mưa to giống như vô số ngọn roi đang hết
sức quật xuống thiên địa vạn vật. Thân thể mặc dù đã lạnh cứng, nhưng trong
lòng dần dần nổi lên ấm áp. Này đầy trời mưa gió, có một người ở bên chịu khổ
cùng ta! Chịu được! Đau chứ ! Nhưng nhịn được !
Ta kéo kéo
áo bào của hắn, hắn ngồi xuống nhìn ta, ánh mắt âm trầm ảm đạm, lạnh băng như
bầu trời lúc này, thế nhưng bàn tay lại cực kỳ dịu dàng, giúp ta vén lên những
sợi tóc ướt dính vào trên mặt, ta nhìn hắn nói:
"Trở về đi! Tâm ý của
chàng ta đều hiểu!"
Hắn yên lặng
nhìn ta một hồi, mãnh liệt đem ta ôm vào trong lòng, gắt gao dùng lực, ép tới
xương sườn ta làm ta bỗng thấy đau, nhưng chỗ đau âý lại cảm thấy ấm áp, đồng
thời lại có chút thê lương tuyệt vọng. ta đặt đầu xuống bả vai hắn, nước mắt
hòa lẫn nước mưa từ khuôn mặt chảy xuống, thấm vào y phục của hắn.
Một đạo chớp
cuồng nộ nổ tung trên đỉnh đầu, khiến ta đột nhiên phục hồi tinh thần, liền
ngẩng đầu đẩy hắn ra. Trong khoảnh khắc tia chớp sáng ngời, đập vào mắt chính
là hình ảnh Bát A Ca cùng Thập Tứ A Ca sóng vai đứng trong màn mưa. Đầu óc ta
trống rỗng, bình tĩnh nhìn bọn họ.
Tứ A Ca quay
đầu lại liếc hai người, chậm rãi buông tay, đứng lên, xoay người. Ba người đứng
cách màn mưa bụi nhìn nhau. Thập Tứ mặc trường bào màu xanh, trong tay cầm
chiếc dù trúc màu xanh, sắc mặt trầm tĩnh, tư thái hờ hững, nhưng trong mắt lại
mơ hồ hàm chứa kinh sợ.
Dưới chiếc
dù trắng, Bát A Ca một thân trường bào xanh nhạt, vạt áo theo gió lay động, sắc
mặt ôn nhuận như ngọc, dáng người thanh nhã tựa trăng non. Mỗi người đứng trong
sấm sét vang dội, mưa sa gió giật âm u đều mang theo vài tia chật vật, nhưng
hắn cứ như một bông Bạch Liên trong đêm đen, một mình đứng vững, không nhiễm
một hạt bụi nhỏ. Bên cạnh tuy có Thập Tứ làm bạn, khóe môi thậm chí còn hàm
chứa tia cười yếu ớt, nhưng tay áo tung bay phảng phất hàm chứa sự tịnh mịch
của trời đất, bạch y trắng hơn tuyết như thu nhận hết thảy cái lạnh của nhân
gian.
Thời gian
dường như ngừng lại, trong tiếng mưa rơi ào ào, không biết qua bao lâu, Tứ A Ca
di chuyển tầm mắt, bước tới bên người bọn họ lướt qua, nhặt lên chiếc dù còn
đang quay cuồng trên đất, chậm rãi rời đi, thân ảnh càng lúc càng mờ nhạt, cuối
cùng ẩn vào trong mưa gió.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment