TRUYỆN NGÔN TÌNH - BỘ BỘ KINH TÂM CHƯƠNG 83
BỘ BỘ KINH TÂM
Tác giả: Đồng Hoa
Dịch: Đào Bạch Liên (Alex)
Nguồn: blog.daobachlien.com
Thể loại: Kiếm hiệp, Xuyên việt
CHƯƠNG 83:
Biết rõ Ngọc
Đàn bình thường ngồi trước mặt ta, ta vẫn nắm lấy tay nàng thật chặt,
"Sau
đó thì sao?"
Ngọc Đàn cuối đầu lặng im một hồi, hướng về phía ta duyên
dáng cười nói:
"Sau đó công tử trong xe ngăn hắn lại, nói: "chỉ là
một tiểu nha đầu, xông tới là xông tới liền sao!" lại mắng tên xa phu bản
thân không để ý, có chuyện gì xảy ra thì vội vã tìm người gánh tội. "
"Nói xong
hắn hạ rèm, cho xa phu kéo ngựa đi, muội không biết vì sao muội lúc ấy lại có
lá gan lớn như thế, hoặc có lẽ bởi vì muội chưa từng nghe qua giọng ai lạnh mà
tĩnh, êm tai như những lời hắn nói, mặc dù đang mắng chửi người nhưng không có
nửa điểm nóng giận. Cũng có thể chỉ là cảm thấy được hắn là người cực có tiền,
tùy tiện bố thí cho muội một ít, muội có thể giữ lại ngạch nương cùng đệ đệ.
Tiếp đó muội xông lên phía trước ngăn cản xe ngựa, quỳ xuống cầu xin hắn cho
muội chút bạc."
Trông thấy
Ngọc Đàn thật sự mang theo một nụ cười ấm áp, ta biết nàng nhất định đã được
như nguyện, trong lòng hồi hộp hỏi:
"Sau đó thì sao?"
Ngọc Đàn cười
nhìn ta nói:
"Xa phu mắng ầm ĩ "Thật là không biết sống chết, ngươi
biết người ngươi đang ngăn chính là ai không?" vị công tử kia lại cười rộ
lên, vén rèm nhìn muội đang quỳ gối trong tuyết ,nói "sống đến ngần này,
thật là lần đầu tiên có người bạo gan như vậy dám trực tiếp hỏi xin bạc của ta,
trái lại ngươi nói một chút cho ta nghe xem, ta vì sao vô duyên vô cớ phải đưa
bạc cho ngươi?"
Ngọc Đàn nói xong, cúi đầu cười rúc rích.
Ta day day
tay nang hỏi:
"Muội nói như thế nào?"
Ngọc Đàn nói: - "Muội nói
"để muội đưa cho ngạch nương và đệ đệ đi khám bệnh" ,
- Hắn nói
"ta không mở nhà cứu tế từ thiện, nhà người ta có bệnh liên quan gì đến
ta?"
- Muội nói "nếu như hắn có thể cho muội bạc, muội nguyện cả đời
làm nô tỳ hầu hạ hắn."
- Hắn nói "trong nhà của ta may ra thứ khác còn
thiếu được chứ nô tài nô tỳ thì có nhiều.
- Muội van vỉ hắn, "ta rất giỏi
giang, có thể làm được rất nhiều việc. Cho dù ta không biết làm, ta cũng có thể
học."
- Hắn cười lớn nói "người giúp ta làm được việc có rất
nhiều." nói xong lại hạ rèm lệnh cho xa phu đánh xe đi.
"Muội lúc ấy trong
lòng tràn trề tuyệt vọng, cảm thấy xe ngựa đang rời xa kia cũng đã mang theo
chính ngạch nương và đệ đệ, đột nhiên trở nên kiên quyết, chạy lên tóm lấy cái
xà xe không để cho bọn họ đi. Xa phu giận dữ cầm roi ngựa liên tục quất lấy
muội, muội lại có chết cũng không chịu buông tay, khi muội bị xe ngựa kéo đi
một đoạn khá xa, vị công tử kia mới đột ngột hét lên "Dừng tay! Ngừng
xe!""
"Hắn hé ra khỏi xe ngựa nhìn muội, muội khi ấy cả thân hình bị kéo
trong tuyết, hai tay vẫn còn ghì chặt ôm lấy xà xe. Hắn gật đầu hỏi "bao
tuổi rồi?" muội trả lời "tám tuổi" hắn cười nói "hảo nha
đầu! Bạc của ta đáng đến vậy sao!" nói xong thì đưa cho muội một tấm ngân
phiếu, muội không thể tin nổi mà cầm lấy, muội mặc dù chưa từng dùng qua ngân
phiếu, nhưng lại biết cứ hễ là phân phiếu, tiền kể ra khẳng định là rất nhiều. "
"Muội vội vàng dập đầu lạy hắn, hắn có chút trầm ngâm lại lệnh cho xa phu "đem
bạc trên người ngươi đưa hết cho nhóc đó." Xa phu lập tức lấy bạc đưa cho
muội, tính đủ có nhiều hơn hai mươi lượng, đủ cho một gia đình lớn ăn uống hết
một hai năm, muội vội đem ngân phiếu trả lại hắn, hắn nói "ngân phiếu là
đưa cho ngươi, bạc cũng là đưa cho ngươi, ngươi mau mau trở về thỉnh đại phu
đi, nhưng ngày cũng đã tối đen rồi, ngân phiếu mệnh giá lớn, chỉ sợ ngươi trong
chốc lát không tìm được nơi để đổi." nói xong quay về an vị lại trong xe,
cho xa phu đánh xe đi. "
"Muội xoay người chạy, hắn bỗng nhiên ở phía sau kêu to
"Quay lại đây!" muội lại mau chóng quay lại, hắn từ trong xe ném ra
một tấm áo choàng rơi trên mặt đất đầy tuyết, "mặc cái này vào" muội
lúc này mới kinh ngạc phát giác ra bộ y phục trên người đã sớm bị roi ngựa quất
nát bấy."
Ngọc Đàn
lặng đi say sưa, tựa hồ như người vẫn như trước kia đang ở giữa băng tuyết ngập
trời.
Ta khẽ lay nàng một chút,
"Sau đó thì sao?"
Ngọc Đàn sửng sốt
một chút lại tiếp tục nói:
"Không có sau đó nữa. Từ đó về sau muội không
bao giờ gặp lại công tử ấy. Hắn cho muội một tấm ngân phiếu giá trị rất lớn,
lại thêm ngạch nương sau khi đỡ bệnh, tiếp tục giặt quần áo, tỷ muội chúng ta
thiêu thùa may vá, cũng đủ chèo chống cho đến khi muội vào cung."
Ta lấy làm
niếc nuối nói:
"Yên nhiên chỉ có thể một lần gặp gỡ"
Ngọc Đàn buồn bã
nói:
"Khi ấy tuổi còn nhỏ, căn bản không biết phải thăm dò từ đâu, sau này
vào cung lại càng không được gặp người ngoài."
Ngọc Đàn tha
thiết nắm chặt tay của ta nói:
"Tỷ tỷ tất cả có đáng không đáng chỉ có bản
thân là hiểu rõ nhất. Như muội,có rất nhiều bạn gái khi con bé, bây giờ sớm đã
có con cái quấn quít dưới gối, các nàng ấy e là chỉ cho rằng muội rất là đáng
thương, nhưng đối với muội lại không cảm thấy thế. Muội chỉ biết làm sao cho
ngạch nương không phải ngày ngày dầm nước lạnh giặt quần áo,không vì no ấm mà
buồn sầu lo lắng, có bệnh thì thỉnh được đại phu đến khám, bọn đệ đệ đều được
đến học đường. Muội nghĩ quyết định năm ấy của muội đều là đúng, muội chỉ làm
những điều đáng làm, dù cho để muội được chọn lựa lại một lần nữa, muội vẫn can
tâm tình nguyện như cũ."
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment