TRUYỆN NGÔN TÌNH - BỘ BỘ KINH TÂM CHƯƠNG 82
BỘ BỘ KINH TÂM
Tác giả: Đồng Hoa
Dịch: Đào Bạch Liên (Alex)
Nguồn: blog.daobachlien.com
Thể loại: Kiếm hiệp, Xuyên việt
CHƯƠNG 82:
Nghĩ ngợi
một lượt, mới vỡ lẽ,thật là đã liên lụy đến hắn. Trăn trở nửa ngày, người cực
kì mệt mỏi, tinh thần cũng không được chuyên chú, liền dặn bảo Ngọc Đàn thay ta
đi xem dùm Vương Hỉ, tự mình nằm xuống nghỉ ngơi.
Kéo dài mấy
ngày, chân đau cũng dần trở lại bình thường, người tuy còn bệnh, nhưng cố gắng
cũng có thể đi lại được, nhờ Ngọc Đàn dìu đi thăm Vương Hỉ. Lúc đi vào trong,
Vương Hỉ đang nắm sấp người trên giường, trông thấy chúng ta đến, vội vàng làm
bộ dạng muốn trở dậy, một mặt nói:
"Tỷ tỷ đang ốm đau, sai Ngọc Đàn đến là
được rồi, tại sao còn tự mình đích thân đến đây chứ?Ta không có khả năng dậy
nổi."
Ta vội nói:
"Cứ nằm yên như bình thường đi! Giữa chúng ta mà
còn chú trọng đến ba cái nghi thức xã giao này ư?"
Hắn nghe nói, lại quay
trở về nằm lại.
Ngọc Đàn kê
ghế, sau khi đỡ ta ngồi xuống, đi đóng lại cánh cửa. Ta nghiêng đầu ho khan vài
tiếng hỏi:
"Vết thương đỡ được chút nào chưa?"
Vương Hỉ nói:
"Tạm ổn,ngứa không chịu được, nhưng lại không được gãi cho nên trong lòng
không yên."
Ta gật đầu nói:
"Ráng nhịn một chút, ngứa thì mới lên lớp
da non."
Vương Hỉ cười xác nhận.
Ta hỏi:
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Vương Hỉ vẫy vẫy tay, ý bảo ta ghé sát
vào một chút, thấp giọng nói:
"Việc này không lừa tỷ tỷ, song có điều
trong lòng tỷ tỷ hiểu rõ là được rồi, ngàn vạn lần không được nói cho người
khác. Để lộ ẩn ý cũng là sư phụ ta cho phép, nhưng đánh cũng là sư phụ ta ra
lệnh."
Ta vô cùng kinh ngạc, nhìn chăm chăm Vương Hỉ, Vương Hỉ dùng sức
gật đầu, ý bảo lời mình nói thiên chân vạn xác [muôn vạn lần thật]. Đang ngẫm
nghĩ nguyên nhân kết quả trước sau, lại ho khan đứng dậy, Vương Hỉ nói:
"Tỷ tỷ quay về đi! Bản thân đang ốm đau, đừng bận tâm nhiều quá."
Ta
gật đầu nói:
"Lần này làm liên lụy đến ngươi rồi!."
Hắn cười nói:
"Lời này mà nói ra thì thật không tình cảm, tỷ tỷ đối với ta ngày thường
cũng đã chiếu cố không ít mà."
Nói xong cất giọng nói to:
"Ngọc
Đàn!"
Ngọc Đàn đẩy cửa bước vào, như trước dìu ta quay trở về.
Vào đến cổng
chưa được bao lâu, thì có người đến tìm Ngọc Đàn nói cái gì về việc trước đây
ghi chép lá trà tính toán không chính xác, Ngọc Đàn vội vàng đi theo.
Ta nằm tựa
người trên giường,suy nghĩ cặn kẽ lời Vương Hỉ nói, " Để lộ ẩn ý đúng là
sư phụ ta cho phép" cũng chính là Khang Hi cho phép sao, nhưng Khang Hi vì
sao phải làm như thế? Vì sao phải cố ý để cho các vị a ka biết ta vì cái gì mà
bị phạt? Còn chưa nghĩ ra đầu đuôi sự việc, nghe cổng sân mở "két"
một tiếng, ngay sau đó là tiếng "cốc cốc" gõ cửa.
Ta nói:
"Cửa không đóng."
Nói xong, cuống họng thấy khó chịu, nằm sấp xuống
ho khụ khụ, người ở đâu đến giúp ta đấm nhẹ lưng, tội vội vàng ngước đầu lên,
Tứ a ka đang cúi người đứng bên cạnh giường,thấy ta hết ho, đứng thẳng dậy,
lặng lẽ nhìn ta, trong đáy mắt sâu và đen một chút tình tự cũng không.
Ta đau nhói
cả cõi lòng, cuối cùng cũng tới! Hai người đối diện nhau đến nửa buổi, hắn xoay
người đi đến cạnh bàn mở toang cửa sổ, quay lưng về phía ta vẫn không động đậy
mà đứng một hồi lâu, chậm rãi nói:
"Ta không thể đi cầu hoàng a mã lấy
nàng."
Ta khép chặt hai mắt, bưng lấy ngực, yếu ớt quay về nằm úp mặt trên
gối, sau khi Thập Tam bị giam cầm, thì cũng đã đoán được hắn có lẽ cũng sẽ nói
những câu như thế, khi thật đã nghe được,không ngờ đau buốt như có vạn mũi tên
đâm vào tim, hắn nói:
"Nàng hận cũng được, oán cũng được, đều là ta có lỗi
với nàng.Chiếu theo sự yêu thương của hoàng a mã đối với nàng, khẳng định sẽ
cho nàng một hôn sự tốt."
Nói xong cất
bước ra đi, vừa đi đến trước cửa, bước chân bỗng ngừng, đầu vẫn không ngoái lại
mà nói:
"Đa tạ nàng vì Thập Tam đệ mà đã làm tất cả mọi thứ."
Ta nằm úp
mặt không động, chỉ nghe tiếng bước chân xa dần, không còn gì ngoài một gian
phòng cô tịch, lạnh lẽo, nước mắt giọt giọt rơi ướt gối.
Ngọc Đàn
đứng bên giường, rụt rè gọi:
"Tỷ tỷ!"
Ta vội vàng lau nước mắt ngẩng
đầu, muốn nặn lấy một nụ cười,sắc mặt chưa cười được, nước mắt lại tiếp tục
chảy dài.
Lau đi lại
chảy, lau đi lại chảy, dứt khoát không làm nữa, ôm đầu khóc nức nở. Ngọc Đàn
lẳng lặng cùng ngồi bên cạnh. Khóc một hồi lâu, nước mắt mới dần dần ngừng lại,
ta một mặt ho khan, một mặt hỏi:
"Ngọc Đàn, muội nói xem tại sao chịu chấp
nhận hi sinh bao giờ cũng là nữ nhân?Rất kì lạ là chúng ta đến nửa điểm oán
trách cũng không. Rốt cuộc là đáng hay không đáng?"
Ngọc Đàn
lặng im một lúc lâu, yếu ớt nói:
"Khi bảy tuổi a mã qua đời. Vốn lúc trước
trong nhà mặc dù không giàu có nhưng ấm no không lo sầu, a mã bệnh một cái
trong nhà cái gì có thể cầm cố đều đã cầm cố hoán đổi thành tiền thuốc men
nhưng lại không thấy có chuyển biến tốt lên được chút nào, ngạch nương ngày
ngày đều khóc, đệ muội lại còn nhỏ rất nhiều chuyện đều không không biết gì.
Muội rất sợ a mã sẽ bỏ bọn muội đi, nghe người ta nói cắt thịt chữa bệnh cho
người thân, thành hiếu cảm động được Bồ Tát, có thể trị khỏi bệnh cho người
thân.Muội trốn a mã và ngạc nương, lén lút cắt thịt trên cánh tay và đem sắc
thuốc cho a mã, nhưng a mã vẫn bỏ đi."
Ta khiếp sợ
nhìn khuôn mặt yên ắng như nước của Ngọc Đàn, nàng mỉm cười nói:
"Người ta
nói "cửu bệnh vô hiếu tử", muội lại chỉ biết " trường bần vô thân thích" , sau khi a mã mất đi, ngạch nương mới đến
đất lậu làm người giặt quần áo, muội giúp người ta thêu thùa may vá, nhưng cả
nhà cũng chỉ có thể ăn được một nửa no bụng. Bởi vì ngạch nương bình thường cứ
luôn khóc lóc, mắt bị hỏng, dần dần cái gì cũng không nhìn thấy rõ nữa."
Ta đưa tay
nắm lấy tay Ngọc Đàn, Ngọc Đàn nói:
"Mỗi ngày muội đều dốc sức làm việc
trang trải, nhưng vẫn không có tiền cho ngạch nương đi xem bệnh. Bởi vì trường
kỳ ăn không đủ no, tiểu đệ lại bị bệnh. Mùa đông năm ấy rét mướt khác
thường,tuyết cũ đọng chưa tan tuyết mới lại rơi xuống, mặt đất tuyết đóng dày
đến ba bốn tấc, muội mang một đôi hài mỏng và cái áo cũ sờn mà ngạch nương mặc
khi còn trẻ, đi đến các nhà thân thích vay tiền."
"Cay nghiệt đến mức mở cửa ra
thấy muội một cái là ngay lập tức đóng cửa lại. Người tốt một chút để muội còn
chưa mở miệng nói, bọn họ họ đã hướng về phía muội kể lể mùa đông năm nay khó
khăn như thế nào.Muội chạy trong tuyết lớn cả ngày mà một đồng cũng không mượn được.Muội
vừa lạnh vừa đói lại vừa sợ, khi ấy trời đã tối hẳn, muội cũng không dám về
nhà, ngạch nương bệnh, đệ đệ bệnh, muội chỉ sợ bọn họ cũng giống như a mã lìa
bỏ muội mà đi. Muội lang thang khắp hang cùng ngõ hẻm không mục đích, vì rằng
tinh thần hoảng loạn, tự nhiên đụng phải một chiếc xe ngựa trên đường, khi ấy
người đánh xe giơ roi lên muốn quất muội."
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment