TRUYỆN NGÔN TÌNH - BỘ BỘ KINH TÂM CHƯƠNG 84

BỘ BỘ KINH TÂM

Tác giả: Đồng Hoa
Dịch: Đào Bạch Liên (Alex)
Nguồn: blog.daobachlien.com
Thể loại: Kiếm hiệp, Xuyên việt

CHƯƠNG 84:


Ta đáy mắt rưng rưng, lẩm bẩm nói:

 "Có đáng hay không chỉ có bản thân là hiểu rõ nhất. Từ nay về sau, cũng chỉ còn có muội cùng ta bầu bạn." 

Vừa dứt lời, nước mắt nén chặt lại tiếp tục tuôn rơi. Nàng nói:

 "Tỷ tỷ, đừng nói ngốc mà, vạn tuế gia nhất định sẽ cho tỷ một hôn sự tốt."

 Ta chua xót cười,phó thác cho trời đi! Ta sau cùng một chút hơi tàn cũng đã dùng hết, ta không muốn lại hao tổn tâm cơ chống đối thêm nữa.

Bệnh tình vốn cũng đã dần khỏi, buổi tối đột nhiên lại như thiêu cháy, Ngọc Đàn sốt ruột nắm lấy tay của ta, chỉ biết khóc, ta mơ mơ màng màng nghĩ, như vậy cũng tốt, thiêu đốt hết hồ đồ, sẽ không biết đến đau lòng nữa.

Giữa lúc mơ lúc tỉnh, như thể luôn luôn có một đôi mắt sâu và đen lạnh băng đang bình tĩnh nhìn mình,nhìn xoáy vào trong lòng,trong đầu tất cả đều đau nhói. Ta dùng sức muốn xua đẩy chúng, nhưng vẫn còn y nguyên nơi này, đau đớn khó nhịn, chỉ có thể hức hức nghẹn ngào hết khóc rồi lại khóc.Trong mơ màng cảm thấy muốn vĩnh viễn ngủ luôn đi, ngủ được sẽ không còn đau đớn, phía trước cách đó không xa có một nơi hoàn toàn tối tăm vắng vẻ có thể cho ta nương nhờ nghỉ ngơi.

Ngọc Đàn dường như không ngừng bên ta khẽ hát khúc ru, lặp đi lặp lại, mãi mãi không ngừng nghỉ, vẫn không dắt ta vào giấc ngủ trọn vẹn. Từng tiếng từng tiếng "tỷ tỷ" níu kéo lấy ý thức của ta không rơi vào hoàn toàn cõi tối tăm.

Khi ta mở mắt, Ngọc Đàn mỉm cười trong dòng nước mắt, từng giọt nước mắt quất vào mặt ta. Ta đã hết sốt cao, nhưng Ngọc Đàn cả người lại gầy đi một ít,giọng hoàn toàn câm,muốn cùng ta nói chuyện chỉ có thể diễn tả điệu bộ hoặc viết vẽ. Nghĩ đến nàng vậy mà lại bên cạnh ta túc trực ngày đêm mà hát ru, càng không ngừng kêu "tỷ tỷ". Ta bỗng nhiên rất căm ghét chính mình, ta bệnh ở trong cung, chỉ sợ tỷ tỷ so với ta tuyệt cũng không dễ chịu gì. Ta còn có Ngọc Đàn, còn có tỷ tỷ, ta vì sao lại có thể như thế này?

Bệnh dần dần có chiều hướng tốt lên, nhưng người lại lười biếng động đậy, trong một ngày, cả ban ngày đều nằm trên giường. Ngắm nghía lọ thuốc hít trong tay, khóe miệng tựa như cười tựa như khóc, ngơ ngơ ngẩn ngẩn. Ngọc Đàn đẩy cửa bước vào, ngồi bên giường nói: 

"Hoàng thượng giam cầm Thái tử gia rồi."

 Ta "Ừ" một tiếng, không trả lời lại.

 Nàng nói tiếp:

 "Hoàng thượng triệu tập chư vị a ka, hạ chỉ nói "Hoàng thái tử Dận Nhưng sau khi phục lập, chưa trừ bỏ được bệnh cuồng, làm mất đi lòng người,không phải là người có khả năng phó thác lại hoằng nghiệp tổ tông, vì thế cho trông coi giam giữ." "

Ta khẽ thở dài, Ngọc Đàn hỏi:

 "Tỷ tỷ vì sao lại thở dài? Muội còn tưởng rằng tỷ tỷ nghe xong sẽ vui mừng lắm chứ." 

Ta nói: 

"Khi hình bộ thẩm tra ra "vụ án tiệc rượu kết đảng" và "vơ vét ngân lượng làm đê phía bắc Hoàng Hà", việc này kết quả cũng đã định trước, chẳng qua chỉ là sớm hay muộn thôi. Huống chi một ngày nào đó kết cuộc của ta nói không chừng còn không bằng hắn, có gì mà ta phải vui mừng chứ?". 

Ngọc Đàn kinh ngạc nói: 

"Tỷ tỷ lại nói bậy rồi." Ta mỉm cười, không lên tiếng. Tại đây trong cái cung này, có chuyện gì là không thể đâu chứ?


Khi bệnh khỏi hẳn, đã cuối tháng Mười.Sóng gió biểu hiện trong lần phế thái tử lần hai nhìn lại cũng đã bình yên. Tứ a ka dần dần mọi sự vụ lớn bé trong triều đều tránh ra một bên, ứng xử ngày càng trầm lặng khép chặt, thực sự là làm nổi lên thanh tâm quả dục,  sinh hoạt điềm đạm không màng phú quý, tự xưng "Phá trần cư sĩ", ở trong phủ cả ngày cùng tăng nạp đạo sĩ đàm kinh luận huyền.Mỗi ngày tiến cung chẳng qua chỉ là thỉnh an hỏi thăm sức khỏe Khang Hi, rất ít nghị luận chuyện triều sự.

Ngẫu nhiên có đôi lúc chạm mặt, hắn sắc mặt thanh đạm tĩnh lặng, ta cũng tươi cười thỉnh an, không hề nói nhiều, dường như giữa chúng ta trong lúc ấy chưa bao giờ từng xảy ra chuyện gì, hắn vẫn luôn là Ung Thân Vương lạnh lùng kia. Chỉ có trong lòng nhoi nhói đau càng không ngừng nhắc nhở ta, không được, không được. Ta nén chặt đau đớn, cảnh cáo chính mình, đúng vậy, đúng vậy, tất cả đều chưa bao giờ xảy ra.

Một ngày hắn vội tới thỉnh an Khang Hi, khi ta đi vào dâng trà, hắn đứng bên cạnh Khang Hi đang mở ra một bức tranh, ta đặt trà xuống, đang muốn rút lui, Khang Hi cười nói:

 "Nhược Hi ngươi cũng qua đây xem đi." 

Ta vội vàng nghe theo, đi đến bên cạnh Khang Hi mà nhìn.

Khang Hi cười hỏi: 

"Nhìn ra cái gì có trong đây không?" 

Ta che đậy chua xót trong lòng, cười nói: 

"Người đang kéo trâu cày ruộng có phải là Tứ vương gia không? Đứng một bên bờ ruộng chính là Tứ phúc tấn ư?"

 Khang Hi cười nói:

 "Còn có gì nữa?" 

Trong lòng ta đã hiểu được, nhưng trong miệng lại cười nói:

 "Cái khác nhất thời nô tỳ chưa nhìn ra, chỉ cảm thấy bức vẽ thật là đẹp, chỉ có điều khó nhất chính là đoán ra ngụ ý trong đó."

Khang Hi nghiêng đầu lệnh cho Lý Đức Toàn: 

"Đem bản in khắc Nam Tống lâu trù "Canh chức đồ"chế ra từ hai năm trước đến đây." 

Lý Đức Toàn vội vàng đi ra ngoài truyền lệnh. Không mất nhiều thời gian, thái giám tay cầm bức tranh tiến vào. Lý Đức Toàn nhận lấy, chậm rãi mở ra trên bàn hai tấm tranh một khuôn một dạng, chỉ ngoại trừ khuôn mặt nhân vật.

Ta vỗ trán, cười nói:

 "Nô tỳ đáng đánh lắm! Ngày ngày đi theo bên cạnh vạn tuế gia, nhưng lại không để tâm đến thế, ngay cả bức tranh vạn tuế gia yêu thích cũng không nhớ ra." 

Khang Hi tỏ ý khen ngợi mà liếc nhìn Tứ a ka, mỉm cười không lên tiếng.
truyenhoangdung.blogspot.com




No comments

Powered by Blogger.