SWORD ART ONLINE - CHƯƠNG 13 - KAWAHARA REKI - LIGHT NOVEL
SWORD ART ONLINE
TẬP 01: AINCRAD
Tác giả: KAWAHARA REKI
Thể loại: Light Novel, Action, Game, Romance
Dịch: dragoonX, Minhtun, Obi-kun, TheLegions, Quocduy, Hard boileD, Jedymatter, Thefirst244, Viemlong11, Sozuoka, Hako-chan , Gingi, Zerovampire00
Nguồn: ln.hako.re
CHƯƠNG 13:
Lý do
tại sao nó đắt đến vậy đơn giản là do đây là nguyên liệu nấu ăn ngon nhất trong
số vô vàn các nguyên liệu có sẵn trong game.
Ăn uống
là thú vui duy nhất trong SAO, nhưng món mà bạn có thể ăn thường xuyên lại chỉ
là súp và bánh mì có vị như thể được làm ở vùng quê châu Âu nào đó – tôi cũng
không rõ lắm; nhưng có một thực tế là những món đó quá đơn giản . Một số ít
người chơi, những người đã luyện kỹ năng nấu ăn của họ, đã kết luận như vậy sau
khi suy nghĩ rất nhiều để có thể mang nhiều loại đồ ăn khác tới cho mọi người.
Nhưng đây là một vấn đề không dễ giải quyết, vậy nên việc mọi người đều ít khi
được ăn ngon miệng là một quy luật bất thành văn ở đây.
Tất
nhiên, tình hình hiện tại của tôi cũng không khác gì nhiều, và tôi cũng không
ghét mấy loại súp và bánh mì bán tại các nhà hàng của NPC. Nhưng đôi khi, tôi
cũng muốn được ăn một bữa thịt ngon lành thỏa thích.
Tôi
nhìn chằm chằm vào tên của item đó một lúc lâu và tự hỏi mình phải làm gì. Khả
năng tôi kiếm được loại nguyên liệu này một lần nữa là rất thấp. Thành thật mà
nói, tôi thực sự muốn ăn nó. Tuy nhiên, cấp độ của nguyên liệu càng cao, kỹ
năng đòi hỏi để có thể chế biến nó cũng tăng lên. Tôi phải tìm một người có kỹ
năng nấu ăn bậc thầy để có thể nấu cho tôi.
Nhưng
tôi không biết ai như thế. Thật ra tôi biết một vài người, nhưng bây giờ phải
đi tìm họ chỉ vì việc này thì quá phiền phức. Hơn nữa, cũng đến lúc tôi cần
phải có một bộ trang bị mới rồi, thế nên tôi quyết định bán phứt nó đi.
Tôi
đóng cửa sổ như để cố tránh cảm giác hối tiếc, và kiểm tra khu vực xung quanh.
Khả năng bọn cướp xuất hiện tại tiền tuyến không cao cho lắm, nhưng cẩn thận
không bao giờ là thừa khi bạn đang có một item cấp S trong tay.
Nếu bán
được món này thì tôi muốn mua bao nhiêu item dịch chuyển cũng được, vì vậy tôi
quyết định giảm thiểu rủi ro và lục lọi túi đồ.
Thứ mà
tôi lấy ra một viên pha lê hình trụ với tám mặt màu xanh nước biển đậm. Những
món đồ ma thuật hiếm hoi trong thế giới này, nơi mà «Phép thuật» đã bị loại bỏ,
đều ở dưới dạng đá quý. Xanh nước biển là dịch chuyển tức thời, hồng để phục
hồi HP, màu xanh lá cây có tác dụng giải độc, vân vân. Chúng là những item có
tác dụng tức thì, nhưng chúng cũng rất đắt tiền. Vì vậy, trong hầu hết trường
hợp mọi người đều sử dụng những item rẻ hơn, như thuốc có tác dụng chậm chẳng
hạn, sau khi chạy trốn khỏi một cuộc chiến.
Tự nhủ
với bản thân rằng hiện giờ chắc chắn một tình huống khẩn cấp, tôi cầm chắc viên
pha lê màu xanh và hét lên.
- Dịch
chuyển! Algade!
Tiếng
chuông lanh lảnh vang lên và viên pha lê trong tay của tôi tan vỡ thành từng
mảnh. Đồng thời, cơ thể của tôi chìm trong ánh sáng màu xanh và cánh rừng trước
mắt tôi nhòe dần như thể nó đang tan chảy. Một thứ ánh sáng chói hơn lóe lên,
và khi nó biến mất, việc dịch chuyển cũng kết thúc. Thay vì tiếng của lá xào
xạc là tiếng búa rèn và âm thanh ồn ã của thành phố vang lên bên tai tôi.
Nơi tôi
xuất hiện là «Cổng dịch chuyển» nằm ở trung tâm của Algade.
Ở giữa
quảng trường hình tròn là một cánh cổng làm bằng kim loại cao hơn năm mét. Bên
trong, không khí xoắn lại như ảo ảnh, và những bóng người đang dịch chuyển đến
hoặc đi cứ xuất hiện liên tục.
Bốn con
đường lớn trải dài về bốn hướng của quảng trường, và ở hai bên của những con đường
này là vô số cửa hàng nhỏ. Những người chơi tụ tập tại cửa hàng ăn hoặc quán
rượu để trò chuyện và nghỉ ngơi sau một ngày dài đi khám phá.
Nếu
phải dùng một từ để mô tả Algade thì đó sẽ là «lộn xộn».
Ở đây
không có những con phố lớn như ở Thành phố khởi đầu, mà chỉ có những ngõ hẻm
đan xen chằng chịt bao phủ toàn thành phố. Có những cửa hàng mà bạn thậm chí
không biết họ bán gì, và những nhà trọ mà bạn sẽ không bao giờ có thể trở lại
được nữa một khi bạn đã rời khỏi.
Trên
thực tế, đã có rất nhiều người chơi vô tình lạc trong những ngỏ hẻm ở Algade
vài ngày liền trước khi tìm thấy được lối ra. Tôi đã sống ở đây gần một năm
nay, nhưng tôi vẫn không thể nhớ lấy một nửa đường lối ngõ ngách ở đây. Ngay cả
các NPC ở đây cũng là những người lạ lùng và khó đoán được họ thuộc class nào,
điều này càng làm cho bạn nghĩ rằng những người chọn nơi đây là chỗ ở đều là
những kẻ kì lạ.
Nhưng
tôi thích cảm giác của đường phố ở đây. Không phải cường điệu khi nói rằng thời
điểm duy nhất tôi cảm thấy bình an là khi nhấm nháp một tách trà có mùi vị đặc
biệt tại một cửa hàng ở góc phố mà tôi thường xuyên đến. Lý do của việc này là
vì nó làm tôi nhớ đến cửa hàng điện tử tôi thường đến – mà cũng không hẳn, hi
vọng là không.
Tôi
nghĩ mình nên xử lí món đồ này trước khi về nhà, vậy nên tôi bắt đầu đi về phía
một cửa hàng.
Nếu tôi
theo con đường phía tây ra khỏi quảng trường trung tâm, len qua đám đông dày
đặc trên đường một chút là tôi sẽ đến được cửa hàng đó. Không gian bên trong nó
nhỏ tới mức chỉ nhét được khoảng năm người, và bên trong thì bừa bộn đúng kiểu
cửa hàng do người chơi lập ra: các công cụ, vũ khí, và thậm chí cả nguyên liệu
nằm lẫn lộn với nhau.
Chủ cửa
hàng lúc này còn đang bận mặc cả.
Có hai
cách để bán các item. Một cách là bán cho một NPC, nhân vật điều khiển bởi hệ
thống. Không có nguy cơ bị lừa, nhưng giá luôn luôn giống nhau. Để ngăn chặn
lạm phát, giá cả của mỗi món đồ đã được đặt thấp hơn giá thực tế.
Cách
còn lại là giao dịch với người chơi khác. Trong trường hợp này, bạn có thể bán
item với giá cao nếu bạn mặc cả tốt, nhưng bạn phải tìm một người nào đó để mua
nó, và tranh cãi giữa người chơi sau khi mua bán không phải là chuyện hiếm.
Vì vậy,
thương nhân, người chơi chuyên về việc buôn bán xuất hiện.
No comments
Post a Comment