SWORD ART ONLINE - CHƯƠNG 05 - KAWAHARA REKI - LIGHT NOVEL
SWORD ART ONLINE
TẬP 01: AINCRAD
Tác giả: KAWAHARA REKI
Thể loại: Light Novel, Action, Game, Romance
Dịch: dragoonX, Minhtun, Obi-kun, TheLegions, Quocduy, Hard boileD,
Jedymatter, Thefirst244, Viemlong11, Sozuoka, Hako-chan , Gingi,
Zerovampire00
Nguồn: ln.hako.re
CHƯƠNG 05:
- A, phải rồi.
Nhìn cậu ta nhảy loạn lên làm tôi bật cười.
Tôi bỏ bớt vài item không cần thiết khỏi túi đồ đã chuyển
sang màu đỏ vì quá tải rồi bước lại gần Klein.
- Aaa! Pizza cá gừng của tôi–!
- Cậu thử nhắn cho GM chưa? Họ có thể ngắt kết nối của cậu
mà.
- Tôi thử rồi nhưng không thấy phản hồi. 5:25 rồi! Này
Kirito! Có còn cách nào khác để đăng xuất không?
Klein vừa nói vừa khua tay
loạn cả lên.
Tôi bỗng nhiên thấy lạnh sống lưng.
- Xem nào…để đăng xuất…
Tôi buột miệng.
Để thoát khỏi thực tế ảo và trở về căn phòng của mình thì
tôi phải mở menu, chọn phím đăng xuất và nhấn “Có” ở cửa sổ hiện ra. Đơn giản
thật đấy nhưng ngoài cách này ra tôi không biết cách nào khác để đăng xuất
không.
Tôi ngước lên nhìn Klein và lắc đầu.
- Không…không có cách nào khác. Nếu cậu muốn đăng xuất thì
cậu phải sử dụng phím từ bảng menu, ngoài cách đó ra thì không còn cách khác.
- Không thể thế… Phải có cách khác chứ!
Klein hét lên như thể đang cố gắng chối bỏ lời nói của tôi.
- Trở về! Đăng xuất! Thoát!
Nhưng chẳng có gì xảy ra, vì SAO không có khẩu lệnh nào như
vậy cả.
Sau khi Klein lồng lộn lên một lúc, tôi nói với Klein.
- Vô ích thôi Klein. Trong hướng dẫn cũng không có nói đến
việc ngắt liên kết khẩn cấp.
- Nhưng…nhưng việc này thật ngu ngốc. Chỉ vì cái lỗi bug vớ
vẩn này mà tôi lại không thể trở về cơ thể của mình khi tôi muốn ư?
Tôi đồng tình với cậu ta.
Chuyện này không thể nào là thật. Nó quá vô lí. Nhưng đây
lại là sự thật không thể chối cãi.
- Này…chuyện này là sao đây? Kì quặc hết sức. Bây giờ chúng
ta không thể thoát khỏi trò chơi này!
Klein cười tuyệt vọng nhưng sau đó lại bắt đầu nói liến
thoắng.
- Này, chúng ta vẫn có thể tắt nguồn. Không thì chỉ cần tháo
nó ra là xong.
Klein đưa tay lên đầu, trông như đang cố gắng bỏ một chiếc
mũ vô hình khỏi đầu. Tôi lại cảm thấy lo lắng.
- Cả hai cách đều không được. Chúng ta không thể cử động cơ
thể…cơ thể thật của chúng ta ấy. «NerveGear» nhận tất cả tín hiệu não truyền từ
đây…
Tôi vỗ vào gáy mình
– và dùng nó để điều khiển avatar của chúng ta.
Klein buông thõng tay, im bặt.
Chúng tôi đứng đó, suy nghĩ, không nói một lời.
Để có thể đạt được trạng thái «Full Dive», NerveGear chặn
tín hiệu từ não truyền qua cột sống và chuyển hướng chúng để người dùng có thể
điều khiển avatar. Vì thế cho dù chúng tôi có vung vẩy tay thế nào đi chăng
nữa, cơ thể thật đang nằm trên giường vẫn không nhúc nhích một li. Điều này để
đảm bảo rằng tôi sẽ không đâm đầu vào cạnh bàn.
Nhưng cũng vì thế nên chúng tôi không thể tự hủy lệnh Full
Dive.
- …vậy trừ khi lỗi này được sửa hoặc ai đó tháo thiết bị ra
khỏi đầu chúng ta, còn không chúng ta chỉ có thể chờ đợi thôi ư?
Klein nói,
vẫn còn hơi bàng hoàng.
Tôi gật đầu.
- Nhưng tôi sống một mình. Còn cậu thì sao?
Tôi hơi lưỡng lự nhưng rồi quyết định nói thật.
- …tôi sống với mẹ và em gái. Cả gia đình chỉ có ba người
thôi. Tôi nghĩ nếu không xuống ăn tối tôi sẽ bị bắt phải thoát game…
- Hả? E-Em gái cậu bao nhiêu tuổi?
Klein nhìn tôi, mắt long lanh. Tôi đẩy cậu ta.
- Giờ cậu bình tĩnh ghê nhỉ? Con bé là thành viên của câu
lạc bộ thể thao và lại rất ghét game, tóm lại là em gái tôi không có điểm chung
gì với những người như chúng ta đâu…nhưng mà
Tôi cố chuyển chủ đề
– Cậu có
nghĩ việc này hơi lạ không?
- Ừ. Lỗi game mà.
- Không, ý tôi là đây không chỉ là lỗi đơn thuần, mà là lỗi
«không thể nào đăng xuất». Vấn đề này ảnh hưởng đến việc vận hành game. Kiểu
như pizza của cậu ở đời thật sẽ bị nguội đi ấy, đây là vấn đề thiệt hại kinh
tế.
- …pizza nguội đi… Cậu nói khó hiểu thật đấy!
Tôi mặc kệ lời cậu ta nói và tiếp tục.
- Thường thì nếu việc như thế này xảy ra, họ sẽ ngắt kết nối
của người chơi tới server. Nhưng…đã hơn 15 phút rồi từ lúc chúng ta phát hiện
ra lỗi mà vẫn không ngắt server, thậm chí còn không có một tin báo hệ thống
nào.
Khó hiểu thật.
- Hừm, có khi cậu nói đúng.
Klein xoa cằm, khuôn mặt cho thấy cậu ta rất nghiêm túc. Đôi
mắt sắc của cậu ta, dù bị che đi một chút bởi chiếc khăn quấn, trông rất trí
thức.
Tôi lắng nghe Klein nói, đồng thời cảm thấy khá kì quặc khi
nói chuyện với một người mà chắc sẽ chẳng bao giờ gặp lại nếu như mình xóa tài
khoản.
- …công ty làm ra SAO, «Argas» nổi tiếng vì chế độ chăm sóc
khách hàng rất tận tâm phải không? Vì thế mọi người mới tranh giành nhau chỉ để
có một bản game dù đây là game online đầu tiên trên hệ máy này. Thật lạ là họ
lại mắc một sai sót tai hại thế này vào ngày đầu tiên.
- Ừ, mà SAO là game VRMMORPG đầu tiên. Nếu thế này thì nó sẽ
để lại tiền lệ cho các game cùng loại khác.
Klein và tôi nhìn nhìn nhau, thở dài.
Thời tiết ở Aincrad thay đổi theo thời tiết ở ngoài đời nên
bây giờ ở đây cũng là mùa thu.
Tôi nhìn lên, hít vào luồng khí mát lạnh của thế giới ảo.
Cách mặt đất độ 100 mét là lớp đáy màu tím của tầng 2. Nhìn
dọc theo bề mặt lồi lõm ấy, tôi có thể thấy một ngọn tháp lớn - «mê cung» mà
bên trong là đường lên tầng trên, bên ngoài là cổng vào.
Lúc này là 5:30, một vùng trời đã nhuộm màu đỏ của ánh hoàng
hôn. Cho dù đang kẹt trong tình huống éo le, cánh đồng phủ một màu vàng óng ả
dưới ánh chiều tà vẫn khiến tôi bất ngờ trước vẻ đẹp ở thế giới ảo.
Thế rồi ngay sau đó.
Thế giới ấy thay đổi mãi mãi.
No comments
Post a Comment