SWORD ART ONLINE - CHƯƠNG 04 - KAWAHARA REKI - LIGHT NOVEL
SWORD ART ONLINE
TẬP 01: AINCRAD
Tác giả: KAWAHARA REKI
Thể loại: Light Novel, Action, Game, Romance
Dịch: dragoonX, Minhtun, Obi-kun, TheLegions, Quocduy, Hard boileD,
Jedymatter, Thefirst244, Viemlong11, Sozuoka, Hako-chan , Gingi,
Zerovampire00
Nguồn: ln.hako.re
CHƯƠNG 04:
Ngay sau khi tôi đăng nhập vào SAO, tôi chạy qua con đường
đá quen thuộc ở «Thành phố khởi đầu» và tìm đến cửa hàng vũ khí. Nhận ra tôi là
một beta tester khi thấy tôi chạy như bay không ngần ngại, Klein chạy về phía
tôi.
“Chỉ dạy tôi vài chiêu đi!”, cậu ta năn nỉ.
Tôi không hiểu sao cậu ta có thể không cảm thấy xấu hổ khi
yêu cầu một người mà cậu ta chưa hề gặp gỡ qua giúp cậu ta. Vì quá bất ngờ nên
tôi không còn biết nói gì.
“À, ờ, vậy thì…chúng ta tới cửa hàng vũ khí đi?”
Tôi nói
như là một NPC; và sau đó lập party, dạy cậu ta một vài điều cơ bản về cách
chiến đấu – và cuối cùng trở thành như thế này đây.
Nói thật là tôi không thân thiết với mọi người cả ở ngoài
đời thật lẫn trong game cho lắm, ở đời thật có lẽ tôi có ít bạn hơn trong game.
Trong đợt thử nghiệm, tôi cũng chỉ quen có vài người nhưng cũng không đủ thân
để gọi là bạn.
Nhưng Klein có một điều gì đó khiến cậu ta dễ gần với người
khác, và tôi cũng không cảm thấy khó chịu với cậu ta. Nghĩ rằng tôi có thể thân
thiết với cậu ta, tôi nói.
- Vậy…cậu định làm gì bây giờ? Cậu có muốn tiếp tục săn quái
tới khi cảm thấy quen không?
- Tất nhiên là tôi muốn, nhưng…
Đôi mắt thanh tú của Klein nhìn xuống góc dưới màn hình.
Chắc hẳn cậu ta đang xem giờ.
- …tôi nên đăng xuất và ăn thôi. Tôi đã đặt một hộp pizza
lúc 5:30 rồi.
- Cậu nghĩ thấu đáo ghê nhỉ.
Tôi chẳng biết nói gì hơn. Klein ưỡn ngực.
- Tất nhiên!
Cậu ta ra vẻ tự hào
– Tôi có hẹn với một vài
người bạn ở «Thành phố khởi đầu» một lúc nữa. Tôi có thể giới thiệu họ cho cậu
và mọi người có thể thêm nhau làm bạn. Như thế cậu sẽ luôn có ai đó để nhắn
tin. Cậu nghĩ thế nào?
- Ơ… Ừmm…
Tôi bất giác lẩm bẩm.
Tôi làm quen với Klein khá nhanh nhưng tôi không chắc liệu
có được như vậy với mấy người bạn của cậu ta. Khả năng cao là tôi sẽ không hợp
với họ và rốt cục là khiến Klein khó xử.
- Liệu tôi có nên…?
Có vẻ như đã hiểu được lý do tại sao tôi trả lời nửa chừng
như vậy, Klein lắc đầu.
- Tôi không có ý ép buộc cậu. Sẽ luôn có cơ hội khác để giới
thiệu họ với cậu mà.
- …ừ. Xin lỗi, dù sao thì cũng cám ơn nhé.
Ngay khi tôi cám ơn cậu ta, Klein lắc đầu lia lịa.
- Này, này! Tôi mới là người phải cám ơn cậu. Cậu đã giúp
tôi rất nhiều. Tôi sẽ trả ơn cậu sau. Bằng tinh thần thôi nhé.
Klein cười, sau đó nhìn vào đồng hồ một lần nữa.
- …thôi. Tôi thoát ra một lát. Cám ơn nhiều nhé Kirito. Hẹn
gặp lại.
Nói rồi cậu ta chìa tay ra. Lúc đó, tôi thầm nghĩ trong “một
trò chơi khác” cậu ta hẳn sẽ là một thủ lĩnh tuyệt vời và bắt tay với cậu ta.
- Ừ, hẹn gặp lại.
Tôi rút tay lại.
Đó là điểm khiến cho Aincrad, hay Sword Art Online, không
còn đơn thuần là một trò chơi nữa đối với tôi.
Klein lùi lại vài bước, giơ ngón trỏ và ngón cái lên rồi kéo
xuống – hành động mở «cửa sổ menu chính». Ngay sau đó âm thanh báo hiệu vang
lên và một hình chữ nhật màu tím hiện ra.
Tôi ngồi lên một tảng đá, mở menu lên rồi sắp xếp lại các
item vừa nhận được sau khi đánh bại con lợn lòi.
Đúng lúc đó,
- Ơ?
Klein nói với giọng ngạc nhiên.
- Cái quái gì thế này? …không có nút đăng xuất.
Tôi ngay lập tức dừng lại và ngẩng đầu lên.
- Không có ư…? Không thể nào, nhìn kĩ đi.
Tôi hơi ngạc nhiên. Cậu ta mở to mắt và nhìn kĩ hơn vào
menu. Cái hình chữ nhật có chiều rộng lớn hơn chiều dài, chứa hàng loạt phím
bấm ở bên trái và một hình người ở bên phải cho thấy trang bị bạn đang dùng. Ở
dưới cùng là phím «Đăng xuất» cho phép bạn thoát khỏi thế giới này.
Khi tôi đang định nhìn sang cửa sổ item để xem những thứ
mình vừa kiếm được sau nhiều giờ chiến đấu, thì Klein lại bắt đầu nói với một
giọng lớn đến bất thường.
- Nó thật sự không có ở đó. Cậu xem thử đi Kirito.
- Tôi nói rồi không đời nào nó lại không có…
Tôi nói và
nhấn phím ở trên cùng bên trái để trở lại menu.
Kho đồ ở bên phải đóng lại và trở về màn hình chính. Bên
trái của hình người, vốn vẫn còn rất nhiều chỗ trống, là một hàng nút bấm.
Tôi đưa ngón tay xuống dưới theo thói quen và…
Cơ thể tôi cứng đờ lại.
Nó không có ở đấy.
Đúng như Klein nói, cái phím mà tôi luôn thấy lúc thử
nghiệm, và thậm chí là ngay sau khi tôi đăng nhập
Bây giờ đã biến mất.
Tôi nhìn vào menu, hi vọng rằng nó chỉ đổi vị trí. Klein
nhìn tôi như thể muốn nói “Thấy chưa?”.
- …nó không có ở đấy phải không?
- Ừ, không có.
Tôi gật đầu cho dù thấy hơi khó để chấp nhận chuyện này.
Klein xoa cằm, cười bình thản và nói.
- Hôm nay là ngày đầu tiên nên mấy lỗi kiểu này hay xảy ra
lắm. Chắc mấy cha GM bây giờ đang rối hết lên vì tin báo lỗi.
- Sao cậu lại có thể bình thản như vậy? Tôi tưởng cậu đặt
một hộp pizza mà đúng không?
Tôi trêu cậu ta.
No comments
Post a Comment