SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG - CHƯƠNG 15 - TRUYỆN NGÔN TÌNH

SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG 

     Tác giả: Phù thủy dưới đáy biển
Thể loại: Tiểu thuyết

 CHƯƠNG 15: NGƯỜI ĐÀN BÀ ÁO TRẮNG TRONG GIẤC MƠ 1



Tết sắp đến gần, trên phố đèn hoa sáng rực, hương vị năm mới đã ngày càng đậm. Mẹ chồng ngày nào cũng bận rộn sắm sửa đồ tết, bận nhưng mà vui.

Bởi vì tết được nghỉ, nên tòa soạn phải tranh thủ hai kỳ tạp chí, Hy Lôi rất bận, ngày nào cũng phải làm thêm đến tận khuya. Giấc ngủ của cô cũng ngày càng kém chất lượng, thường xuyên nằm mơ. Gần đây cô hay mơ thấy có một người phụ nữ áo trắng đứng ở đầu giường cô, không nói gì, chỉ nhìn cô chằm chằm. Hy Lôi thường giật mình tỉnh dậy khỏi giấc mơ, sáng hôm sau, hai mắt thâm quầng.

Ban ngày cô kể chuyện giấc mơ cho cô bạn đồng nghiệp Tiểu Lộc nghe, Tiểu Lộc nói:

- Có lẽ là vì dạo này cậu mệt quá nên thần kinh suy nhược đấy! Mua ít thuốc an thần uống là được rồi.

Tan ca, Hy Lôi ra hiệu thuốc ở gần cơ quan mua hai hộp An thần ích não.

Mẹ cô gọi điện thoại tới:

- Hy Lôi, dạo này con khỏe không?

- Con vẫn khỏe, chỉ hơi bận chút thôi, sắp nghỉ mà!

- Con với người nhà Hứa Bân thế nào, ở nhà người ta phải chăm chỉ vào, không giống như lúc ở với mẹ đâu.

 Mẹ cô già rồi, lúc nào cũng thích nói mấy chuyện này.

- Cũng bình thường ạ. Con biết rồi mà.

- Trời lạnh rồi, con mặc ấm vào nhé, đừng vì đẹp mà mặc ít quần áo ra đường.
Nếu là bình thường chắc chắn Hy Lôi sẽ cảm thấy mẹ mình thật là nhiều chuyện, nhưng vào buổi chiều hoàng hôn với những cơn gió lạnh đang rít lên từng hồi thế này, lời dặn dò của mẹ giống một tách trà nóng, làm mềm trái tim cô, trong giây phút, cô cảm thấy xung quanh mình bỗng trở nên thật ấm áp.

Giọng của Hy Lôi hơi nghẹn ngào:

- Mẹ, con biết rồi, mẹ cũng phải chú ý sức khỏe đấy.

Chuẩn bị cúp điện thoại thì mẹ cô lại nhớ ra:

- Đúng rồi, còn một việc quan trọng nữa quên nói. Cái bộ quần áo ấm con gửi cho bố mẹ nhận được rồi, bố con thích lắm. Mẹ biết là con nhớ tới bố mẹ là được rồi, nhớ đối xử với mẹ chồng như mẹ đẻ đấy, sắp đến Tết rồi, mẹ chồng con ở nhà nấu nướng cho hai đứa cũng vất vả, con nhớ mua quà cho người ta để thể hiện tấm lòng của mình, đã nhớ chưa, lớn rồi, phải hiểu chuyện đấy!

- Dạ, con biết rồi, mẹ yên tâm!

Vừa cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn lên, Hứa Bân đứng ngay trước mặt, nhìn cô mỉm cười ấm áp, lôi từ sau lưng ra một hộp sushi cá mà Hy Lôi thích ăn.

- Sao anh lại đến đây?

- Đón em chứ sao! Chẳng phải em nói gần đây ngủ không ngon còn gì? Đừng để mắc chứng trầm cảm, anh thấy em có triệu chứng đấy đấy, đi nào, anh đưa em đi khám bác sĩ!

Nghe lời Hứa Bân, trái tim Hy Lôi như nở một bông hoa. Cô bật cười:

- Xì, anh bị trầm cảm thì có! Không sao, có lẽ vì thần kinh suy nhược thôi, em mua ít thuốc an thần rồi, uống mấy hộp là khỏi.

- Thế thì về nhà thôi!

- Vội gì, đi dạo phố đã, em muốn mua ẹ anh ít đồ!

Hứa Bân vừa nghe nói mua đồ ẹ anh, trong lòng đã thấy vui, bèn hỏi:

- Vì sao? Sao tự nhiên lại nghĩ mua đồ ẹ!

- Em nghĩ ngày nào mẹ cũng ở nhà nấu ba bữa ăn, dọn dẹp nhà cửa, cũng vất vả lắm nên mua đồ cảm ơn mẹ!

Đối diện tòa soạn có một siêu thị lớn, Hứa Bân vừa nghe vợ nói vậy, lập tức kéo tay cô đi:

- Đi nào.

Lúc ăn cơm tối, Hứa Bân đã nôn nóng mang món quà Hy Lôi mua tặng mẹ mình ra, là một cái áo len lông cừu và một bộ mỹ phẩm:

- Mẹ, mẹ nhìn xem Hy Lôi mua ẹ cái gì này?

Mẹ chồng bỏ cái bát trong tay xuống, cầm cái áo len sờ sờ, áo màu nước gạo, những bông hoa nhỏ màu đỏ sẫm, trông lịch sự, quý phái, chất len mềm mại, mẹ chồng hơi xúc động, nhưng chỉ một lát, bà lại cảnh giác hỏi:

- Hy Lôi, sao tự nhiên con lại mua áo ẹ, có ý gì sao?

Hứa Bân nghe thấy vậy, sợ Hy Lôi không vui, vội nói:

- Mua áo ẹ thì có ý gì được, cả ngày mẹ ở nhà chăm sóc bọn con vất vả, nên con mua để tặng mẹ. Mẹ mặc thử xem là được rồi!
 
Hy Lôi tiếp lời:

- Dạ vâng, mẹ cũng tiết kiệm quá, chẳng có bộ quần áo nào đẹp. Mẹ mặc không đẹp thì bố cũng mất mặt.

Mẹ chồng ngượng ngùng cười, nhìn cái mác giá còn dính trên áo chưa gỡ xuống, bà chép miệng kêu:

- 380 tệ cơ à. Trời ơi, đắt quá, không được, không được! Mẹ không lấy đâu.

No comments

Powered by Blogger.