SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG - CHƯƠNG 16 - TRUYỆN NGÔN TÌNH
SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG
Tác giả: Phù thủy dưới đáy biển
Thể loại: Tiểu thuyết
CHƯƠNG 16: NGƯỜI ĐÀN BÀ ÁO TRẮNG TRONG GIẤC MƠ 2
Bố chồng
lườm bà một cái, nói:
- Con cái có
lòng mua cho em thì em mặc đi.
Hy Lôi cũng
nói:
- Mẹ mặc đi,
mẹ vất vả cả năm rồi, coi như là tự thưởng mình!
Mẹ chồng
nhận cái áo, ăn cơm xong, bà lại lại gần hỏi Hy Lôi:
- Con mua ở
đâu thế?
- Ở cửa hàng
số 46 phố Nhân Dân ạ.
Hy Lôi vừa rửa bát vừa nói.
Không lâu
sau, lại loáng thoáng nghe thấy tiếng mẹ chồng nói nhỏ với Hứa Bân:
- Con trai
này, mai mẹ mang cái này đi trả nhé. Mẹ ở nhà cả ngày, không cần phải mặc áo
đẹp thế này. Lãng phí quá.
Hứa Bân hình
như nổi giận, bực mình cao giọng:
- Tùy mẹ!
Buổi tối,
đêm khuya thanh tĩnh, Hy Lôi nằm trên giường, chép miệng càm ràm:
- Nghe xem
mẹ anh nói gì kìa, mua cho bà cái áo mới thì hỏi em có ý gì. Em thì có ý gì
được, chẳng nhẽ định mưu sát bà à?
Hứa Bân đang
mơ màng định ngủ, bèn nói:
- Ôi giời,
mẹ là phụ nữ gia đình, ít giao tiếp với người khác, không biết ăn nói, em tính
toán với mẹ làm gì!
- Phụ nữ gia
đình thì sao, phụ nữ gia đình cũng có thể làm rất tốt, phụ nữ gia đình thì có
thể coi lòng tốt của người khác là gan phổi của bò à? Phụ nữ gia đình thì phải
ăn mặc quê mùa à? Ít nhiều gì cũng là vợ của một Trưởng phòng mà không biết
trang điểm cho bản thân, anh với bố anh không cảm thấy buồn à?
Hy Lôi bắn như
súng liên thanh một tràng vào mặt Hứa Bân.
Hứa Bân quay
người đi, mặc kệ cô.
Hy Lôi nằm
trên giường, lại mất ngủ, cô cảm thấy mình với Hứa Bân ngày càng xa lạ với
nhau.
Nửa đêm, Hy
Lôi lại nằm mơ, trong giấc mơ, cô lại nhìn thấy người phụ nữ áo trắng đứng ở
đầu giường, nhìn cô rất lâu nhưng không lên tiếng. Hy Lôi giật mình tỉnh dậy
khỏi giấc mơ, cả người toát mồ hôi lạnh.
Đêm, chìm
đắm trong bóng tối khổng lồ, sự yên tĩnh đáng sợ, giống như cuộc sống rối bòng
bong của Hy Lôi hiện nay.
Mẹ chồng
thực sự mang trả lại cái áo len đó, Hy Lôi chưa thấy bà mặc lần nào, cũng không
nghe bà nhắc lại chuyện đó nữa. Hy Lôi nghĩ, thôi cứ mặc bà, dù sao thì mình
cũng đã có lòng.
Cuối tuần,
Hứa Bân phải làm thêm, bố chồng đi chơi bài với bạn. Ở nhà chỉ còn Hy Lôi và mẹ
chồng.
Hai người
chẳng có chuyện gì để nói, chẳng biết làm gì, Hy Lôi nằm trong phòng mình đọc
sách. Cô không thể lên mạng ở nhà, bởi vì mẹ chồng nói máy tính vừa lãng phí
điện, lại có bức xạ ảnh hưởng tới sức khỏe, không nên ngồi nhiều quá.
Mai Lạc gọi
điện thoại tới, giọng cô nghe có vẻ rất vui:
- Gái ơi, có
nhà không? Có phải nhà cậu ở đối diện Siêu thị Đồ gia dụng Minh Châu không?
- Đúng thế,
cậu đang ở đâu vậy?
- Tớ đang ở
siêu thị mua chút đồ này, giờ chẳng có việc gì. Cậu ở tầng mấy, nhà số bao
nhiêu? Tớ sang tìm cậu!
- Được thôi!
Hy Lôi nói cho Mai Lạc biết địa chỉ nhà mình rồi cúp điện thoại, trang điểm
nhẹ một chút, cô không muốn Mai Lạc nhìn thấy mình quá tiều tụy.
Mẹ chồng
đang ngồi ở phòng khách xem tivi, thấy Hy Lôi nghe điện thoại xong có vẻ rất
vui thì hỏi:
- Ai thế? Ai
đến nhà mình à?
- Dạ bạn
con, Mai Lạc, hôm cưới mẹ gặp rồi đấy, cô bạn mà làm phù dâu cho con ấy!
Một lúc sau
thì Mai Lạc tới, Hy Lôi ra mở cửa. Mai Lạc thấy mẹ chồng Hy Lôi đang ngồi ở
phòng khách thì lịch sự chào:
- Cháu chào
bác ạ!
Mẹ chồng “ừ”
một tiếng rồi nói:
- Cháu ngồi
đi!
Mai Lạc vốn
định vào phòng Hy Lôi nói chuyện, nhưng thấy người lớn đã cất tiếng mời thì
đành phải ngồi xuống.
Hy Lôi rót
nước cho Mai Lạc, hỏi việc trang hoàng nhà cửa thế nào rồi? Đi siêu thị mua cái
gì? Mai Lạc lúc này mới để ý thấy sắc mặt Hy Lôi có vẻ vàng vọt, ánh mắt không
sáng như trước đây, có vẻ rất mệt mỏi, bèn kinh ngạc kêu lên:
- Hy Lôi,
cậu làm sao thế, bị ốm à? Sắc mặt xấu quá.
Hy Lôi xoa
xoa gương mặt mình, ngơ ngác:
- Cũng không
sao, chỉ là không nghỉ ngơi tốt! Hơi mệt thôi!
Lúc này, bà
mẹ chồng nãy giờ không nói gì bỗng mở miệng:
- Con thì
mệt cái gì, cả ngày chẳng phải làm gì, về nhà là có sẵn cơm ngon canh nóng, nhà
cửa cũng không phải quét, rảnh rỗi thế mà con còn kêu mệt, thế thì mẹ sống làm
sao được nữa.
Mẹ chồng có lẽ muốn chứng tỏ với người ngoài là mình đối xử với
Hy Lôi rất tốt nên nói một tràng.
Hy Lôi bực
bội quay đầu đi, nhìn thẳng vào Mai Lạc.
Mai Lạc len
lén ghé tai hỏi Hy Lôi:
- Nhà vệ
sinh nhà cậu ở đâu, vừa nãy ở bên ngoài mót tiểu mà tìm mãi chả thấy chỗ nào
đi.
Hy Lôi cười,
đưa Mai Lạc vào nhà vệ sinh.
Từ nhà vệ
sinh đi ra, Mai Lạc cất tiếng chào rồi ra về. Trước khi đi, cô lại nói khẽ với
Hy Lôi:
- Nhà cậu bí
quá!
Cô biết ý của Mai Lạc, chỉ đành cười khổ.
Tiễn Mai Lạc
tới tận cửa thang máy, Hy Lôi quay về nhà, mẹ chồng vừa bước ra từ cái nhà vệ
sinh mà Mai Lạc vừa vào, bên trong vang lên tiếng xả nước, bà cố ý nói rất thản
nhiên:
- Không có
việc gì thì đừng cho người ngoài tới nhà, giẫm bẩn cả sàn nhà, lại còn dùng
toilet của nhà người ta, chẳng biết là có bệnh gì hay không!
Hy Lôi nghe
vậy không nén được tức giận, nói to:
- Mẹ nói gì
thế, cô ấy là bạn tốt nhất của con, bạn bè thi thoảng tới nhà chơi một chút thì
sao!
Mẹ chồng
thấy Hy Lôi nói to thì cũng nổi giận:
No comments
Post a Comment