SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG - CHƯƠNG 89 - TRUYỆN NGÔN TÌNH

SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG 

     Tác giả: Phù thủy dưới đáy biển
Thể loại: Tiểu thuyết

 CHƯƠNG 89: LỘT XÁC 2


- Con cảm thấy khí chất của mẹ rất hợp với xườn xám, hay là mẹ may một cái nhé.

- Được thôi, con giúp mẹ chọn vải đi!

Mẹ chồng hào hứng chọn một xấp vải và kiểu dáng, Hy Lôi giống như một người bán hàng chuyên nghiệp, so sánh hoa văn, giới thiệu chất vải nào phối hợp với màu chỉ ra sao thì đẹp, rồi lại hỏi mẹ chồng thích nơ bướm hay nơ nụ, nơ bằng lụa hay bằng đồng... Mẹ chồng lập tức có một cái nhìn khác về những lời giới thiệu chuyên nghiệp của Hy Lôi, dường như được quay về với xã hội cũ, bà cười nói:

- Mẹ còn tưởng con là nhà thiết kế thời trang nữa chứ! Giỏi hơn cả mẹ.

Hy Lôi ngượng ngùng cười:

- Con chỉ là thích thôi. À, mẹ xem mảnh lụa màu xanh đen này thế nào?

Mẹ chồng gật đầu:

- May một cái đi, cúc thì chọn hình tròn, đơn giản một chút.

Chọn xong vải và kiểu dáng, lấy số đo xong xuôi rồi điền vào hóa đơn, chỉ phải chờ hai ngày là có thể đến đây lấy áo. Đi ra khỏi cửa hàng, mẹ chồng vẫn còn vui lắm, nói với Hy Lôi:

- Liêu Phàm nói với con chưa, quê hương của mẹ ở Tô Châu, hồi đó nhà mẹ là một gia đình giàu có nổi tiếng trong vùng Tô Châu, từ nhỏ đã cắt quần áo ở những cửa hàng nổi tiếng nhất nơi đó, cảm giác đó lâu lắm rồi không có.

- Mẹ thích thì lần sau về con lại đưa mẹ đến đây.

Ở cửa hàng bán đồ trang sức tầng một siêu thị, mẹ chồng kiên quyết bắt Hy Lôi phải mua một món đồ trang sức, coi như là quà cưới bà tặng cho cô, Hy Lôi từ chối:

- Những món đồ này con đều có rồi, thực sự không cần nữa.

Mẹ chồng vẫn xem rồi nói:

- Cái này thế nào? 

Bà chỉ vào một cái vòng vàng long phượng, nói.

- Cái này đẹp lắm, hợp với con. Mẹ biết Liêu Phàm có lòng với con, đồ gì cũng chuẩn bị rất chu đáo rồi, nhưng cái này là tâm ý của mẹ.

Mẹ chồng kiên quyết đòi mua cái vòng đó rồi đeo vào tay cô, sang trọng và hơi nặng, mẹ chồng dùng thẻ tín dụng để vào ngân hàng thanh toán, dáng vẻ thanh thoát, nhanh nhẹn của bà khác với những bà già nhà quê.

Hai mẹ con đi một lát thì mệt, bèn vào nhà hàng trong siêu thị để uống trà và ăn điểm tâm, sau đó chuẩn bị ra về. Lúc đi ra khỏi cửa lớn của siêu thị, mẹ chồng bỗng dưng dường như gặp người quen, mắt bà sáng lên, quay đầu nhìn thấy một dáng người, miệng gọi khẽ:

- Lâm Lệ?

- Lâm Lệ. 

 Cái tên này bỗng dưng từ miệng mẹ chồng thốt ra, và cũng xuất hiện trong ký ức của Hy Lôi, người này từng được Liêu Phàm nhắc tới, là vợ cũ của anh.

- Mẹ gặp người quen à?

Mẹ chồng nhìn theo cái dáng đã đi xa, sực tỉnh:

- Chỉ là sau lưng có vẻ giống, nhưng chắc là nhìn nhầm.

Trên đường về, mẹ chồng chỉ im lặng, trong lòng Hy Lôi cũng âm thầm thấy không vui, Lâm Lệ rốt cuộc là một người phụ nữ như thế nào, vì sao mẹ chồng mới chỉ nhìn thấy một người nhang nhác giống mà tâm trạng đã đi xuống như thế.

Buổi tối, khi cùng nằm trên giường với Liêu Phàm, anh hỏi:

- Thế nào, mẹ anh được chứ, dễ nói chuyện lắm đúng không?

- Dạ vâng.

Nhìn chiếc vòng trên tay Hy Lôi, Liêu Phàm cười:

- Ôi, quà gặp mặt của mẹ chồng à! Anh nói mà, mắt anh không sai đâu, chắc chắn là mẹ sẽ thích em.

- Ừm. 

 Hy Lôi chỉ đáp vậy.

- Sao thế, em không khỏe à?

- Em chỉ hơi mệt thôi.

- Thế thì nghỉ sớm đi! 

Liêu Phàm tắt đèn rồi đưa tay ra, kéo Hy Lôi vào lòng, cảm giác hạnh phúc thật chân thật và vững chãi.

Buổi sáng ăn cơm xong, Liêu Phàm ra ngoài. Khi thực sự hòa nhập vào cuộc sống của anh rồi mới biết, thì ra hàng ngày anh đều rất bận rộn. Khi Hy Lôi từ phòng bếp đi ra, thấy mẹ chồng đang ở trong phòng thu dọn hành lý.

Cô gõ cửa bước vào:

- Mẹ, sao mẹ lại thu dọn hành lý thế? Chẳng phải nói là ở thêm vài ngày sao? 

 Thấy mẹ chồng định đi, nỗi lo lại dâng lên trong lòng Hy Lôi, cô hoảng hốt hỏi. 

- Có phải con có chỗ nào không tốt khiến mẹ buồn không?

Mẹ chồng cười hiền lành:

- Không, sao có chuyện đó được? Liêu Phàm ở cùng với con, mẹ thấy rất yên lòng.

- Thế sao mẹ lại vội đi thế? Con còn định cuối tuần này cùng mẹ leo núi Hoa Sơn cơ.

- Mẹ cũng không phải định đi luôn, cứ thu dọn đồ trước, chờ Liêu Phàm đi làm về, tạm biệt nó rồi mai mới đi.

Hy Lôi không lên tiếng, một lúc lâu sau, cô thu hết dũng khí để hỏi:

- Mẹ, hôm qua mẹ nhìn thấy một người rồi gọi là Lâm Lệ, sau đó mẹ không vui nữa, có phải vì cô ấy không? Vì sao?

Mẹ chồng buông quần áo trên tay xuống, im lặng rất lâu rồi mới đáp:

- Con muốn biết sao?

Hy Lôi gật đầu.

- Con cảm thấy mấy hôm nay ở với mẹ, mẹ là người như thế nào? Với tư cách là một bà mẹ chồng.

- Rất tốt ạ, mẹ dễ gần, thân mật, lại khoan dung.

- Nhưng mẹ ngày trước không phải như thế. Đúng vậy, Lâm Lệ là vợ cũ của Liêu Phàm, chắc là nó cũng đã kể cho con nghe. Sau đó chúng nó ly hôn, nguyên nhân là vì con bé ngoại tình, khi đó Liêu Phàm rất đau lòng, bất chấp tất cả để ly hôn. Nhưng mẹ biết không phải như thế, tất cả đều là do mẹ, vì mẹ! Khi bọn chúng mới về nước, công ty của Liêu Phàm vừa thành lập, rất bận, sức khỏe của Lâm Lệ thì không tốt, hơn nữa làm công việc thiết kế nên đa số thời gian đều ở nhà, hàng ngày trong nhà chỉ có mẹ với nó, chắc là con chưa từng trải qua đâu. 

 Hy Lôi nghĩ thầm, có lẽ Liêu Phàm không nói với mẹ anh việc cô cũng từng ly hôn, thực ra cái cảm giác khó chịu khi mẹ chồng, con dâu phải ở chung với nhau, cô hiểu sâu sắc hơn bất kỳ ai.

 Hàng ngày nhìn nó vui vẻ, âm yếm với con trai, trong lòng mẹ thấy trống trải lắm, tâm trạng khi đó rất phức tạp, rất khó hiểu, thực ra bây giờ mẹ cũng không thể nói rõ được, tóm lại là sau khi Liêu Phàm đi làm, thái độ của mẹ đối với Lâm Lệ hoàn toàn khác, như một người xa lạ, hà khắc, độc ác, soi mói quần áo rồi cách ăn mặc của nó, cả cách nói chuyện, thậm chí là đi đứng của nó, chỉ trích nó tiêu tiền bừa bãi, chỉ trích nói trò chuyện với đàn ông, cứ như thể tất cả mọi điều ở nó mẹ đều thấy chướng mắt. 

 Hai mẹ con dần dần hay cãi nhau, mẹ dùng những lời lẽ cay nghiệt nhất để sỉ nhục nó, còn mỗi lần có mặt Liêu Phàm, mẹ lại luôn mỉm cười ngọt ngào với nó. 

 Thực ra nó là đứa rất hiểu chuyện, không bao giờ nói gì với Liêu Phàm, Liêu Phàm cũng vô tâm lắm, hồi đó bận nên không phát hiện ra những sự thay đổi nho nhỏ đó, Sau đó Lâm Lệ thấy buồn nên thích ra ngoài dạo phố, đánh bài, làm đẹp, vào quán bar, rồi sau đó xảy ra chuyện ngoại tình như Liêu Phàm đã nói. Thực ra sau đó mẹ mới nói, cái sự ngoại tình đó chỉ là một chuyện giả dối mà nó cố dựng ra, nó chỉ muốn thoát khỏi cuộc hôn nhân khiến nó khó thở này, thoát khỏi người mẹ chồng như mẹ.

 Ngày chuyển từ nhà ra, mẹ vẫn không quên được câu nó nói với mẹ, nó nói, chắc chắn nó sẽ giúp mẹ giữ hình tượng một người mẹ tốt trong tim con trai của mẹ, nhưng nó cũng sẽ không tha thứ ẹ. Sau khi Liêu Phàm ly hôn, suốt mấy năm trời nó không yêu ai khác, mẹ rất hối hận, sau đó mẹ theo chị nó sang Canada định cư, mấy năm nay, trong môi trường phương Tây, mẹ cũng dần dần thay đổi, biết là cách làm của mình năm xưa thật là ngu ngốc, trong quan niệm của người phương Tây, vị trí của người bạn đời trong lòng nhau luôn luôn là số một, hiếu thuận với bố mẹ là điều nên làm, nhưng họ không bao giờ hỏi những câu đại loại như mẹ và vợ cùng rơi xuống sông thì bạn cứu ai trước. 

Bởi vậy Hy Lôi ạ, khi nó có được con, mẹ biết, nó đã thực lòng rung động, mẹ cũng như con trai mẹ, rất trân trọng con, trân trọng cuộc hôn nhân của các con, do đó mẹ quyết định đi sớm, không để bản thân mình biến thành một bà mẹ chồng đáng ghét.

- Không đâu, chẳng phải hai mẹ con mình vẫn sống tốt với nhau đó sao?

- Đúng thế, bởi vậy hãy để cái tốt này cứ kéo dài mãi và càng ngày càng tốt.

No comments

Powered by Blogger.