SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG - CHƯƠNG 88 - TRUYỆN NGÔN TÌNH
SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG
Tác giả: Phù thủy dưới đáy biển
Thể loại: Tiểu thuyết
CHƯƠNG 88: LỘT XÁC 1
Mai Lạc dùng
mảnh thủy tinh cứa vào cổ tay một vết rất sâu, lúc thần trí dần mê man đi,
trước mặt cô xuất hiện ảo giác, cô nhìn thấy Đóa Đóa đứng từ xa nhìn cô cười,
cô vui mừng chạy qua, chân dẫm vào một khoảng không rồi từ cầu thang ngã xuống,
linh hồn cô bay xa, không bao giờ còn tỉnh lại nữa.
Hy Lôi gần
như ngất đi. Cô không thể tin được. Mấy ngày trước còn nhìn thấy Mai Lạc, vẫn
còn là một cô gái vui buồn bất chợt, vậy mà giờ đây đã đi rồi. Cô nhớ lại quãng
thời gian sống cùng Mai Lạc, thời gian thân mật khi hai người ở chung nhà với
nhau, dường như nó mới chỉ ngày hôm qua, họ cùng nhau có người yêu, cùng đi
shopping, cùng đi ăn cơm, những hình ảnh xuất hiện chớp nhoáng trong đầu, Hy
Lôi biết, sau này quãng thời gian đó sẽ không bao giờ quay trở lại nữa. Cái
chết, đó chính là khi một người biến mất khỏi thế giới này, không phải một
ngày, không phải một tháng, mà là vĩnh viễn.
Từ sau khi
Đóa Đóa mất tích, các sự việc liên tục xảy ra khiến cô trở tay không kịp. Liêu
Phàm ở bên Hy Lôi, cùng Tùng Phi lo liệu hậu sự cho Mai Lạc. Tùng Phi, người
đàn ông đáng thương, những biến cố liên tiếp đã khiến anh gục ngã hoàn toàn,
trong tang lễ, anh không nói lời nào, anh cũng đã không còn nước mắt, chỉ đập
mạnh vào ngực mình, thở hổn hển mà không khóc thành tiếng.
Từ nghĩa
trang đưa Tùng Phi về nhà, hai người hết lời an ủi anh, nhưng lại cảm thấy
những gì mình nói ra không hề có chút tác dụng gì. Cũng may mấy người đồng
nghiệp và bạn thân cũng luôn ở cạnh Tùng Phi, Hy Lôi mới yên tâm theo Liêu Phàm
về nhà.
Về tới nhà
cô mới phát hiện ra mình đã bỏ quên mất mẹ chồng. Bản thân cô đến hôm làm đám
cưới mới gặp mẹ chồng lần đầu tiên, còn chưa về tới nhà cùng bà nói chuyện,
giữa đường đã bỏ đi, bận rộn suốt hai ngày trời. Mẹ chồng đang ngồi ở phòng
khách uống trà một mình, hành lý cũng đã thu dọn xong, thấy Hy Lôi và con trai
mệt mỏi trở về, bà mỉm cười gọi:
- Mau ngồi
xuống nghỉ ngơi đi, mẹ bảo người giúp việc nấu cơm cho các con rồi, lát nữa mẹ
phải đi thôi.
Hy Lôi thấy
vậy, giữ bà lại:
- Mẹ vừa mới
về sao đã đi, mẹ ở thêm vài ngày nữa đi!
- Đúng đấy,
chẳng mấy khi về nhà một lần, mẹ ở thêm vài ngày đi.
- Mẹ ở với
chị con quen rồi, với lại các con tân hôn, còn phải đi du lịch nữa chứ.
Hy Lôi đáp:
- Con với
Liêu Phàm công việc đều bận rộn, nên chờ đến mùng 1 tháng 5 được nghỉ dài ngày
rồi mới đi, mẹ yên tâm.
- Thế cũng
được, thế thì mẹ ở thêm vài ngày nữa, mẹ cũng đang nhớ mấy món ăn ngon của
thành phố A.
Cả nhà cùng
ngồi ăn cơm, trên mâm cơm, Hy Lôi không quên gắp thức ăn cho chồng và mẹ chồng,
mẹ chồng cũng dặn dò Hy Lôi phải ăn thêm một chút, thể hiện rõ sự thân mật của
bà. Ăn cơm xong, Hy Lôi giúp người giúp việc thu dọn bát đũa vào trong bếp, chứ
không còn tranh cãi việc ai rửa bát như trước đây nữa. Cô vốn định ngồi xuống
trò chuyện với mẹ chồng, nhưng bà mẹ chồng chu đáo biết hai con đã vất vả suốt
mấy ngày nên bảo họ đi ngủ sớm, bà cũng về phòng riêng.
Lần đầu tiên
chung sống với nhau nhưng không có việc gì xảy ra, Hy Lôi thầm thở phào một
hơi.
Đây là đêm
tân hôn thực sự theo đúng ý nghĩa của nó, là lần đầu tiên cô có sự tiếp xúc da
thịt thân mật với Liêu Phàm. Hy Lôi thấy hơi bất an, cô không còn là cô gái
trinh trắng nguyên vẹn nữa, trong cơ thể cô đã chất chứa nhiều hồi ức và vết
thương đau đớn.
Liêu Phàm
giống như một dòng suối dịu dàng, không gấp gáp, anh chạm khẽ vào cô, mở ra
thân thể cô. Vết sẹo mờ ở bụng hiện rõ dưới ánh trăng, Hy Lôi xấu hổ quay đầu
đi. Cô không muốn nhìn thấy biểu cảm của Liêu Phàm.
Anh im lặng
hôn vào chỗ đó, không nói lời nào. Nụ hôn đó nhẹ nhàng nhưng cuồng nhiệt, khiến
trái tim thấp thỏm, bất an của Hy Lôi dần dần tan chảy trong ham muốn mãnh
liệt, trong cơ thể cô dường như có một dòng nước ngọt đang tuôn trào, nó tướt
ướt trái tim cô, và cả đôi mắt cô.
Giây phút
lên tới cao trào, Liêu Phàm nói khẽ bên tai cô:
- Hy Lôi, em
đẹp lắm, anh yêu em.
Cô bật khóc.
Đây không phải là giọt nước mắt như khi mất đi đêm đầu tiên thiêng liêng, mà là
những giọt nước mắt hài lòng khi có được hạnh phúc, cô dựa vào ngực Liêu Phàm,
nói thầm với lòng mình, nhất định phải hạnh phúc, nhất định phải trân trọng.
Sáng hôm sau
tỉnh dậy đã là 10 giờ. Trên giường trống không, Liêu Phàm đã dậy trước cô.
Xuống lầu
thấy Liêu Phàm đang ở trong bếp làm bữa sáng, thấy Hy Lôi xuống, anh nói:
- Anh đang
định gọi em dậy, nào, ăn sáng đi.
Hy Lôi nhẹ
nhàng hôn lên gò má Liêu Phàm, đôi mắt ươn ướt:
- Chồng ơi,
anh tốt thật.
- Ôi, đừng
khen anh, chuyện tốt này không thường xảy ra đâu.
- Đáng ghét!
Mẹ chồng cũng
đã đi tập thể dục sáng về, ba người cùng ngồi ăn sáng. Hy Lôi vẫn đang thấy
ngại vì việc dậy quá muộn, mẹ chồng thì tỏ ra rất tâm lý:
- Kết hôn
mệt lắm, phụ nữ phải nghỉ ngơi đầy đủ thì mới xinh đẹp được. Liêu Phàm nhà
chúng ta từ nhỏ đã thích phụ nữ xinh đẹp rồi, mẹ nhớ hồi đó nó còn thích nghịch
bím tóc của một bạn gái trong lớp nữa!
- Mẹ, mẹ nói
gì thế? Hy Lôi sẽ ghen đấy.
Cả nhà ba
người vui vẻ nói cười, ăn sáng xong, Hy Lôi thu hết dũng cảm, rủ mẹ chồng đi
dạo phố, mẹ chồng cũng vui vẻ đồng ý.
Liêu Phàm
lái xe đưa hai người tới siêu thị lớn nhất thành phố, sau đó đi làm. Hy Lôi
khoác cánh tay mẹ chồng, trông như một cặp mẹ con thân mật, khi dạo phố, thi
thoảng cô lại nhớ lại trước kia, khi ở cùng với mẹ Hứa Bân, lúc ấy cô rất ích
kỷ, không bao giờ nghĩ tới việc mình phải bảo vệ mối quan hệ này, lúc nào cũng
chỉ chìm vào thế giới riêng của mình với Hứa Bân, quên hết mọi người xung
quanh, đồng thời còn thấy ác cảm với sự quan tâm và tham dự của bố mẹ chồng,
bởi vậy nên mối quan hệ mới ngày càng xa lạ.
Hy Lôi đưa
mẹ chồng vào một tiệm bán xường xám tên là “Tì bà”. Xường xám và các bộ trang
phục cưới truyền thống mà cô mặc đều đặt làm ở đây, Hy Lôi đoán một người
truyền thống như mẹ Liêu Phàm chắc chắn sẽ có tình cảm với những món đồ mang
quốc hồn, quốc túy của dân tộc, quả nhiên, mẹ chồng vừa vào cửa hàng, hai mắt
đã sáng lên, đưa tay lên xoa xấp lụa đặt trên bàn, chặc lưỡi khen ngợi:
- Đẹp quá! Ở
nước ngoài mẹ chẳng bao giờ tìm được một cửa hàng bán xườn xám truyền thống!
Mỗi lần về đều vội vội vàng vàng, Liêu Phàm cũng không có thời gian đi cùng mẹ,
Hy Lôi, sao con lại phát hiện ra chỗ này thế?
- Hồi học
đại học có một lần bọn con phải biểu diễn văn nghệ, các bạn đều đến đây đặt
quần áo, sau đó cũng thịnh hành việc mặc xườn xám ra đường, thế là con thường
đến đây, bộ lễ phục màu đỏ con mặc hôm đám cưới cũng là đặt ở đây đấy, đẹp
không mẹ?
- Ừ, đẹp
lắm.
No comments
Post a Comment