SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG - CHƯƠNG 90 - TRUYỆN NGÔN TÌNH

SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG 

     Tác giả: Phù thủy dưới đáy biển
Thể loại: Tiểu thuyết

 CHƯƠNG 90: LỘT XÁC 3


Ngày hôm sau, sau buổi nói chuyện giữa Hy Lôi với mẹ chồng, bà quay về Canada. Hy Lôi nhận được lời chúc phúc của bà, thầm nghĩ, nhất định mình sẽ càng ngày càng tốt, không trở thành một người vợ khiến chồng phải khó xử đôi bên. 

Mẹ chồng vừa đi thì người giúp việc theo giờ cũng đi, căn nhà vốn yên tĩnh nay chỉ còn lại hai vợ chồng. Hy Lôi vùi đầu vào vòm ngực vững chãi của Liêu Phàm, dịu dàng nói:

- Liêu Phàm, bọn mình sinh đứa con nhé!

- Được thôi! 

 Lời nói của Hy Lôi khiến Liêu Phàm rất cảm động, anh lại hôn cô tới tấp.

Trong sách nói, tình yêu sâu sắc nhất mà một người đàn bà dành ột người đàn ông, là muốn sinh cho anh ta một đứa con. Hy Lôi cảm thấy cuộc sống và tâm trí mình giờ đây đã đầy đủ, giờ là lúc thích hợp để sinh con.

Sáng sớm, Liêu Phàm đưa Hy Lôi ra khỏi nhà. Anh lái xe đến bệnh viện. Hai vợ chồng cùng làm rất nhiều xét nghiệm, kiểm tra. Mọi thứ đều bình thường, tuy Hy Lôi đã bị cắt mất một bên buồng trứng, nhưng như những gì bác sĩ nói, chỉ cần cô an dưỡng tốt thì vẫn có cơ hội mang thai.

Mua một đống thuốc Bắc về, những ngày tháng sau đó, ngày nào Hy Lôi cũng nấu những nồi thuốc Bắc mùi vị kỳ quái, hương thuốc bay khắp nhà, trên mặt cô luôn luôn là một nụ cười, cảm thấy hạnh phúc đang bước chân về phía mình.

Mấy tháng trôi qua, cái bụng nhỏ của cô vẫn không thấy có động tĩnh gì, kinh nguyệt vẫn đến đều đều, Hy Lôi hơi buồn và nản lòng. Liêu Phàm thì luôn an ủi cô:

- Cứ từ từ, việc này không thể nóng ruột được. Công chúa phải chọn vị hoàng tử khỏe mạnh nhất, anh tuấn nhất, thế nên phải từ từ.

Cái công việc “sáng tạo con người” bình thường nhất lại được Liêu Phàm nói thành một việc vô cùng lãng mạn và thú vị khiến Hy Lôi không nhịn được, bật cười.

Sáng nào Hy Lôi cũng dậy sớm nửa tiếng để làm đồ ăn sáng cho Liêu Phàm, bánh mì, màn thầu, trứng gà ốp la, hoặc là sữa, nước đậu, mặc dù đơn giản nhưng nó lại mang theo tình yêu của cô dành cho anh. Ăn sáng xong, Liêu Phàm sẽ lái xe đưa Hy Lôi tới cơ quan, sau đó anh cũng đi làm, anh mua cho Hy Lôi một chiếc xe, nhưng cô rất ít đi, cô thường nói thích ngồi xe Liêu Phàm lái, như thế cô có thể nhớ lại quãng thời gian tươi đẹp ban đầu khi họ mới quen nhau.

Mùng 1/5 đã tới, Liêu Phàm thực hiện đúng lời hứa, tặng cho Hy Lôi một kỳ trăng mật muộn, chuyến đi lãng mạn tới đảo Bali, trời xanh, nước xanh khiến Hy Lôi thấy lòng mình lắng lại, một niềm vui trước nay chưa từng có, cô được ăn hết các món ăn đặc sản của địa phương, sau chuyến du lịch trở về, cô tăng lên mấy cân.

Tết Trung thu sắp đến gần, những bông hoa quế trong vườn đã thoang thoảng hương thơm, Hy Lôi không quên gửi ẹ chồng và chị dâu ít đặc sản nổi tiếng của quê hương. Cô thường xuyên nhận được những tin tức kịp thời từ Liêu Phàm:

- Mẹ khen em đấy!

- Hy Lôi, em tuyệt quá!

Hy Lôi cũng thầm thấy vui, từ lúc nào mình lại trở nên tận tâm, chu đáo và hiền thục như thế! Cảm giác chân thực và hạnh phúc trong cuộc hôn nhân này khiến cô cảm thấy mình từ một bông hoa với những cái cánh mỏng manh đã biến thành một quả ngọt tràn đầy sức sống.

Cô đọc trong sách có một câu nói: Hạnh phúc không có khổ đau thì thật nhỏ bé và yếu đuối. Cuối cùng cô cũng hiểu, kinh nghiệm của người khác chỉ là bàn chuyện nhà binh trên giấy tờ, con người phải trải qua một số đau khổ thì mới hiểu ra được nhiều đạo lý.

Cô lên mạng đọc về quá trình từ ngài biến thành bươm bướm, cảm thấy nó thật đẹp. Nếu ông trời ban cho họ thêm một đứa trẻ nữa thì cuộc sống của cô sẽ thực sự trọn vẹn.

Vĩ thanh

Một năm sau khi kết hôn, ngày nào Hy Lôi cũng làm bạn với các loại thuốc Bắc, cơ thể cô lúc nào cũng nhẹ bẫng, mỗi khi cô đứng một mình trong phòng bếp để đun thuốc, thấy ánh mắt dịu dàng và khoan dung của Liêu Phàm, trong lòng cô lại cảm thấy áy náy. Nhưng ngoại trừ việc nhanh chóng khiến cơ thể mình khỏe hơn thì cô còn biết làm gì đây?

No comments

Powered by Blogger.