SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG - CHƯƠNG 86 - TRUYỆN NGÔN TÌNH
SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG
Tác giả: Phù thủy dưới đáy biển
Thể loại: Tiểu thuyết
CHƯƠNG 86: QUAY ĐẦU LẠI 500 LẦN (3)
Cảnh tượng
này khiến Hy Lôi vô cùng xúc động. Vì sao người ta còn trẻ mà lại có sự nhiệt
tình và dũng cảm như thế, đón nhận một cuộc hôn nhân nghèo khó, một hành trình
không biết tương lai, còn mình, tuổi lớn dần hơn nhưng ngay cả dũng khí để yêu
cũng không có, bởi vì như con chim sợ cành cong, khi hạnh phúc đến gõ cửa,
tưởng rằng sau lưng hạnh phúc lại là một mối nguy hiểm mới rình rập, bởi vậy
nên từ chối mở cửa.
Dự đám cưới
trở về, vừa xuống xe, bỗng dưng có một chiếc xe máy dừng kít lại ngay sát cạnh
người cô, chiếc túi trong tay bị người trên xe giằng mất. Hy Lôi ngã ngồi xuống
đất, một lúc lâu sau mới tỉnh thần lại, cánh tay và đầu gối đều bị xây xước,
máu hòa lẫn vào với bụi. Tên cướp đã phóng xe đi. Cũng may điện thoại di động
cầm trong tay, cô tỉnh thần lại, phản ứng đầu tiên là gọi điện thoại cho Liêu Phàm.
Liêu Phàm cũng đang có việc ở gần đó, chưa đầy 5 phút sau anh đã có mặt. Thấy
cô như thế, anh bình tĩnh báo cảnh sát, sau đó đưa Hy Lôi vào bệnh viện băng bó
vết thương, mặc dù lòng nóng như lửa đốt nhưng anh vẫn tỏ ra bình tĩnh. Khi cô
từ phòng khám đi ra, anh nhận được thông báo là đã bắt được tên cướp.
Hy Lôi thở
phào một hơi nhẹ nhõm. Ngồi trên hàng ghế dài của bệnh viện, không biết vì sao
cô bỗng cảm thấy rất mệt. Liêu Phàm ngồi bên cạnh, Hy Lôi khe khẽ ngả đầu vào
vai anh, cô không muốn nghĩ gì hết, cô quá mệt rồi.
Liêu Phàm
giang cánh tay ra, nhẹ nhàng ôm lấy cô, dịu dàng nói:
- Anh kể cho
em nghe một câu chuyện nhé.
Hy Lôi gật đầu.
- Từng có
người làm một thí nghiệm, nuôi một con cá mập hung dữ và một bầy cá nhiệt đới
khác vào một cái đầm, sau đó dùng thủy tích ngăn chia cái đầm đó ra. Ban đầu,
ngày nào con cá mập cũng không ngừng húc đầu vào tấm thủy tinh trong suốt đó,
nhưng nó không thể nào bơi sang phía bên kia, còn nhân viên thí nghiệm hàng
ngày đều thả một ít cá chép vào trong đầm nên con cá mập không thiếu đồ ăn.
- Chỉ
có điều nó vẫn muốn sang bên kia, muốn thử món ngon ở bên đó, ngày nào nó cũng
liên tục đâm vào tấm kính, nó thử khắp mọi nơi, lần nào cũng dùng hết sức mình,
nhưng lần nào cũng chỉ ôm thêm thương tích đầy mình. Mấy lần liền, cả người nó
nứt toác ra, chảy máu, liên tiếp một thời gian dài, khi tấm kính bị nứt là nhân
viên thí nghiệm lại thêm vào một tấm kính dày hơn. Sau đó con cá mập không còn
húc vào tấm kính đó nữa, cũng không còn để ý đến đàn cá nhiệt đới ngon lành kia
nữa, cứ như thể chúng chỉ là những bức tranh treo trên tường.
- Nó bắt đầu chờ
đợi những con cá chép xuất hiện vào một thời gian cố định trong ngày, rồi dùng
bản năng săn bắt của mình để kiếm thức ăn, giống như đã quay về với sự oai hùng
của mình khi ở biển, nhưng tất cả những điều này chỉ là giả dối mà thôi. Giai
đoạn cuối cùng của cuộc thí nghiệm, người ta lấy tấm kính ra, nhưng con cá mập
vẫn không có phản ứng gì.
- Ngày nào nó cũng chỉ săn bắt trong khoảng không gian
cố định của mình, nó không chỉ coi như không nhìn thấy đàn cá nhiệt đới kia, mà
thậm chí, khi những con cá chép trốn sang phía bên kia đầm, nó lập tức từ bỏ sự
truy sát, không bao giờ lao về phía đó. Thí nghiệm kết thúc, nhân viên thí
nghiệm cười nó là loài cá yếu đuối nhất đại dương. Câu chuyện này có thể em đã
từng nghe kể.
Hy Lôi gật
đầu, cô biết dụng ý cả Liêu Phàm khi kể câu chuyện này. Cô nói:
- Nó không
yếu đuối, nó chỉ sợ đau, không muốn một lần nữa khiến mình bị thương.
- Tin anh
đi, giữa chúng ta không có tấm kính nào cả, không có bất cứ thứ gì ngăn cản
chúng ta.
- Em tin.
Liêu Phàm, anh đừng nói nữa, em biết. Em tin mà.
Ngay vào lúc gặp tên cướp,
Hy Lôi phát hiện ra rằng, người mà mình tin tưởng và muốn dựa dẫm vào nhất là
anh, Liêu Phàm, anh đã đi vào cuộc sống của cô một cách từ từ, chậm rãi nhưng
không thể xa cách.
Đây là lần
đầu tiên Hy Lôi đến nhà Liêu Phàm. Ngồi trong căn biệt thự hai tầng ở một vùng
ngoại ô thành phố, bởi vì nó là khu biệt thự được xây dựng từ lâu nên không
phải mới lắm, nhưng môi trường xung quanh rất tốt. Đẩy cánh cổng sắt ra là một
khu vườn nhỏ, Liêu Phàm trồng ở đó mấy cây nguyệt quế và vài khóm hoa.
Hy Lôi hơi
ngạc nhiên:
- Đều do anh
trồng à?
- Ừ! Sao hả,
em cảm thấy chỉ có những ông già đã về hưu mới làm việc này hay sao?
- Không thể
tin được.
Trong ấn tượng của Hy Lôi thì một người đàn ông hơn 30 tuổi, đang
trong giai đoạn phát triển sự nghiệp, chẳng mấy ai có được cái nhã hứng như thế
này. Cô lại có một phát hiện mới về Liêu Phàm. Xem ra lần này cô thực sự đã
chọn đúng người.
Bước chân
vào nhà, tầng một gian phòng khách rộng lớn, ngoài ra còn có hai phòng ngủ,
phòng bếp ở đối diện phòng khách, có một người phụ nữ trung niên hơn 40 tuổi
đang bận rộn trong đó. Thấy Liêu Phàm về nhà, chị nhiệt tình chào hỏi, mỉm cười
chào Hy Lôi. Liêu Phàm giới thiệu đây là người giúp việc của nhà anh.
Theo anh lên
tầng hai, hai bên trái phải mỗi bên có một căn phòng, có lẽ là thư phòng hoặc
phòng trẻ em, vì không có người ở nên để đầy sách vở và đồ không dùng đến. Đối
diện với cầu thang có một phòng ngủ chính, cái giường đôi rộng lớn đặt giữa
phòng, một bên có dấu của người ngủ, mấy tờ báo đặt trên giường, kéo tấm cửa sổ
sát đất ra là một cái ban công, ánh mặt trời mùa xuân rạng rỡ chiếu vào.
- Trừ người
nấu cơm cho anh thì em là người phụ nữ đầu tiên đến đây.
Liêu Phàm nói.
- Xì, em
không tin đâu!
Mặc dù miệng thì nói vậy nhưng trong lòng cô lại thấy thật ấm
áp.
- Thật đấy,
căn nhà này anh mua bốn, năm năm rồi, chỉ sống có một mình, anh chỉ chờ mỗi một
nữ chủ nhân nữa thôi, chờ em vất vả quá.
- Sao mà vất
vả?
Câu nói ngọt
ngào vừa tuôn ra khỏi miệng là Hy Lôi đã thấy hối hận, bờ môi của Liêu Phàm đã
ghé sát, giữ lấy cô đang định tránh đi, nói khẽ:
- Vất vả ở
đây, cả ở đây nữa.
Hai đôi môi quấn lấy nhau, rồi anh lại đặt bàn tay Hy Lôi
lên ngực mình.
- Ở đây cũng đau.
Một nụ hôn
thật dài trong ánh nắng của mùa xuân khiến Hy Lôi thấy chóng mặt, cô nhiệt tình
hôn trả lại anh, đắm đuối, cuối cùng, cô đẩy anh ra.
- Có một
chuyện mà em nhất định phải nói với anh.
Liêu Phàm
dừng lại, lặng lẽ chờ Hy Lôi nói.
Cô suy nghĩ
trong giây lát rồi kể cho Liêu Phàm nghe chuyện sau khi ly hôn, cô phát hiện
mình có thai ngoài tử cung và đã bị phẫu thuật cắt buồng trứng, sau đó lặng lẽ
chờ đợi câu trả lời của anh. Liêu Phàm không nói gì, mà tìm một điếu thuốc từ
chiếc tủ bên cạnh, châm một điếu, sau đó quay người đi.
Phản ứng này
Hy Lôi có thể lường trước được. Cô nói trước đó cô đã nghĩ kỹ rồi, nếu anh tỏ
ra do dự hay hối hận, cô cũng không hận anh, cô sẽ lập tức bỏ đi để giữ lại sự
tự trọng cuối cùng ình.
Hạnh phúc
chỉ cần với tay là có thể giữ lấy, nhưng cuối cùng lại như đám mây tan biến, Hy
Lôi nghẹn ngào nói:
- Liêu Phàm,
em biết thế này là không công bằng với anh, vậy nên em mới nói với anh vào lúc
này, anh hối hận là đúng. Vậy thì chúng ta coi như chưa từng có việc gì xảy ra.
No comments
Post a Comment