SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG - CHƯƠNG 85 - TRUYỆN NGÔN TÌNH
SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG
Tác giả: Phù thủy dưới đáy biển
Thể loại: Tiểu thuyết
CHƯƠNG 85: QUAY ĐẦU LẠI 500 LẦN (2)
Trên đường
tới chỗ hẹn, Hy Lôi còn nghĩ, Hứa Bân gặp cô để nói gì, hối hận sao? Hay nhớ
nhung? Muốn quay lại? Cho dù là thế nào thì Hy Lôi cũng cảm thấy coi như bớt
giận, để kẻ từng làm tổn thương tới mình phải buồn bã, hối hận, khóc lóc trước
mặt mình để cầu xin sự tha thứ, trong lòng sẽ thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Nghĩ
vậy, cô lại cảm thấy mình thật xấu xa, dù sao thì hai người cũng đã từng yêu
nhau!
Hy Lôi ngồi
ngay ngắn xuống ghế, giọng nói vẫn lạnh lẽo như trước:
- Lẽ ra giờ
này anh phải ở nhà bế con mới đúng chứ?
Hứa Bân cười
chua chát, nói về cuộc sống tái hôn vội vã của mình, người quậy khóc không chỉ
là đứa con mà còn là người vợ bướng bỉnh, ngang ngạnh và bà mẹ khó tính của
anh. Suốt một năm qua, anh chưa được ngủ một giấc an lành nào, chưa có ngày nào
trôi qua trong bình yên, ngày nào anh cũng phải sống trong những tiếng cãi vã, khóc
lóc. Bởi vì đã có con nên mâu thuẫn khác lại nảy sinh, cuộc sống còn tệ hơn cả
hồi sống với Hy Lôi, ban đầu Hứa Bân chán nản, nhưng bây giờ anh đã bất lực, để
mặc cho nó muốn ra sao thì ra.
- Anh nói
với tôi những điều này để chứng tỏ điều gì, rằng anh đã hối hận?
Thực ra tôi
cảm thấy một người đàn ông thông minh thì cho dù cuộc sống bất hạnh đến đâu thì
cũng nên giả vờ là mình hạnh phúc trước mặt vợ cũ.
- Hôm qua là
sinh nhật của em, anh nhớ chứ không quên. Chúng ta đã từng yêu nhau, thế nên
trong lòng anh vẫn luôn nhớ tới em, anh nói với em những điều này chỉ là muốn
dùng sự thất bại lần thứ hai của anh để nói với em một kinh nghiệm đau đớn, sau
khi hôn nhân đã tan vỡ, nếu không có sự tự kiểm điểm và tổng kết kỹ càng, không
có đủ lòng kiên nhẫn và can đảm thì đừng vội vàng tái hôn. Hy Lôi, em và anh
đều đã thất bại một lần, lần sau nhất định phải suy nghĩ cho thật kỹ, chuẩn bị
tốt rồi mới tái hôn. Anh đã thất bại thêm lần nữa, anh không muốn em lại sai
giống anh, anh hy vọng sau này em sẽ hạnh phúc.
Những lời
của Hứa Bân vô tình lại chạm vào sợi dây thần kinh yếu đuối trong lòng Hy Lôi,
cô thấy hơi xúc động. Cô không ngờ Hứa Bân hẹn cô ra đây chỉ để nói với cô
rằng, cuộc tái hôn vội vã của anh đã thất bại, anh muốn giúp cô rút ra bài học
kinh nghiệm để đừng đi vào vết xe đổ đó.
Cô nhẹ nhàng
lau những giọt nước mắt nơi khóe mắt, một lúc lâu sau mới nói:
- Hứa Bân,
anh trưởng thành rồi, anh thay đổi rồi.
- Tin anh
đi, cứ từ từ, đừng vội, dù sao thì anh cũng không mang lại hạnh phúc cho em,
anh tin là sau này em sẽ hạnh phúc, nhưng em nhất định phải đi từ từ thôi, đừng
như anh bây giờ.
- Cảm ơn
anh! Hứa Bân.
Hai người đã từng yêu nhau, cuối cùng cũng một lần nữa bắt tay
nhau, sau đó quay người bỏ đi.
Khi gặp lại
Liêu Phàm, Hy Lôi thấy do dự. Những lời của Hứa Bân đối với cô đã có không ít
ảnh hưởng. Cô nhìn người đàn ông đang ngồi trước mặt mình, có lúc cô thấy hơi
hoảng hốt, cảm thấy anh vừa thân thiết lại vừa xa lạ, Liêu Phàm mà cô biết từng
học ở nước ngoài, có sự nghiệp riêng của mình, làm việc gì cũng chu đáo, cư xử
hiền hòa với mọi người, hơn 30 năm qua của anh, cô không biết một chút gì, còn
anh thì hiểu cô được bao nhiêu?
- Anh hiểu
em không?
Hy Lôi hỏi anh.
- Em mà anh
hiểu xinh đẹp, rộng lượng, lương thiện, tao nhã, anh cho rằng như thế là đủ rồi.
- Em đã từng
ly hôn, anh không để bụng sao?
- Anh cũng
từng ly hôn, chẳng nhẽ em cho rằng anh là một thằng đàn ông thất bại triệt để
sao?
Lời nói của Liêu Phàm khiến Hy Lôi khựng lại, và có hơi một chút thất
vọng, nhưng sau đó lại thấy được giải thoát.
Các gia đình
bất hạnh đều có nỗi khổ riêng của mình, Liêu Phàm chậm rãi kể lại. 8 năm trước,
anh cùng cô bạn học bên Mỹ, Lâm Lệ yêu nhau, sau đó cùng về nước kết hôn, sự
nghiệp của anh nhanh chóng phát triển, còn Lâm Lệ sau khi cưới thì không đi
làm, ở nhà lại không chịu được sự cô đơn, một năm sau khi kết hôn, cô ngoại
tình, sau khi phát hiện thì hai người chấp nhận ly hôn. Lâm Lệ cũng không kết
hôn với người tình của mình mà một mình quay về Mỹ, bao nhiêu năm nay, họ không
còn liên lạc với nhau nữa. Cuộc hôn nhân ngắn ngủi đó đã để lại những vết
thương chí mệnh trong lòng Liêu Phàm, nhiều năm sau đó, mặc dù xung quanh có
không ít bóng hồng nhưng anh chưa bao giờ giới thiệu ọi người một người bạn gái
chính thức.
- Anh
không...?
- Nếu anh
nói là anh vẫn lặng lẽ chờ đợi em của tương lai thì đó là nói dối, trong khoảng
thời gian đó anh cũng đã thử tiếp xúc với nhiều cô gái, nhưng không ai đủ đặc
biệt để anh phải yêu hết mình, cũng từng có một vài mối quan hệ ngắn ngủi,
nhưng kết thúc vẫn là chia tay.
Cũng là lần
đầu tiên Hy Lôi chính thức nói với anh về nguyên nhân và hậu quả của cuộc hôn
nhân thất bại của mình, một bà mẹ chồng kỹ tính và hay soi mói, một ông chồng
thô lỗ và chưa trưởng thành, cùng với một bản thân nông nổi và bướng bỉnh, mâu
thuẫn của ba người khi đã lên đến đỉnh điểm thì không gì còn níu giữ được. Liêu
Phàm nhớ lại sau khi đâm phải Hy Lôi và đưa cô vào bệnh viện, những người nhà
mà anh nhìn thấy, anh đau lòng nói:
- Những điều
này không thể trách em được, không phải lỗi của em, anh có thể hiểu được. Em
yên tâm đi, mẹ anh là con nhà danh giá, cư xử rất hiền hòa, cả đời thờ Phật,
hơn nữa đa số thời gian đều sống bên Canada với chị anh, thi thoảng mới về nước
ở một thời gian ngắn, chúng mình cưới nhau sẽ không nảy ra xung đột trong việc
này đâu.
Lời nói của
anh cứ như thể Hy Lôi đã đồng ý kết hôn với anh, khiến cô thấy hơi ngượng
nghịu.
- Nhưng em
vẫn phải nghĩ lại. Anh biết không? Em sợ. Em không thể chỉ nghe theo lời chỉ
dẫn của trái tim đang rung động của mình, đem cuộc hôn nhân lần thứ hai của
mình vào một canh bạc.
- Em nói là
rung động. Thế là đủ rồi, anh cho em thời gian để suy nghĩ.
Liêu Phàm nói.
Chỉ trong
một ngày, Hy Lôi đồng ý với lời cầu hôn của Liêu Phàm. Hôm nay, cô đi tham dự
đám cưới của một người đồng nghiệp. Đó là một đồng nghiệp mới chuyển đến tòa
sạn, Tô Á, sinh năm 85, cùng làm việc với bạn trai trong một tòa soạn báo, cả
hai đều mới bước chân vào xã hội và đi làm, tiền lương không cao, không nhà
không xe, thuê một ngôi nhà ở gần cơ quan, nói là đám cưới nhưng thực ra rất
đơn giản, chỉ tổ chức trong một nhà hàng bình thường, mời mấy đồng nghiệp tới
ăn bữa cơm, không có váy cưới, không có nhẫn, chỉ có lời chúc phúc. Đó là kiểu
“cưới chay” đang rất thịnh hành hiện nay, ngoại trừ tình yêu và ước mơ, họ
không có gì cả. Chú rể trong đám cưới nước mắt lưng tròng, hạnh phúc nắm tay cô
dâu, cảm ơn cô:
- Cảm ơn em,
bà xã, vào lúc anh vẫn còn trắng tay, em đã sẵn sàng dâng hiến tất cả cho anh.
Tô Á cũng cảm động khóc.
No comments
Post a Comment